Ninh Uyển sốt ruột: “Hoắc Thanh Thành, những gì tớ nói đều là thật, cậu nhất định phải tin tớ!”
“Tớ tin.” Cậu đáp không chút do dự.
Điều này ngược lại khiến Ninh Uyển bán tín bán nghi: “Thật không?”
Hoắc Thanh Thành nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng: “Thật.”
Cậu tin cô.
Những lời này của cô cũng khiến cậu nhớ lại, mỗi lần cô xuất hiện, đều là lúc cậu gặp chuyện.
Lần đầu tiên cô xuất hiện, cậu đang đánh nhau bên cạnh đống rác cuối hẻm.
Lần thứ hai cô xuất hiện, cậu bị hai tên khốn kiếp nhốt trong nhà vệ sinh, không ra được.
Và lần đầu tiên cô biến thành Kỷ Ninh Ninh là để làm chứng cho cậu, cố gắng tìm lại công bằng cho cậu.
Lần thứ hai cô biến thành Kỷ Ninh Ninh là để thả cậu ra khỏi nhà vệ sinh, tránh cho cậu bị thầy cô trách mắng.
Bất kể là ở trạng thái linh hồn hay trong thân xác của Kỷ Ninh Ninh, mỗi lần cô xuất hiện đều là để bầu bạn và giúp đỡ cậu.
Hoắc Thanh Thành ngẩng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, sạch sẽ của cô gái, đôi mắt không hề giấu giếm chút ghét bỏ hay khinh thường nào đối với cậu: “Tớ tin cậu, Ninh Ninh.”
Ninh Uyển: “...”
Ninh Uyển rùng mình một cái, không tự nhiên quay mặt đi.
Này, gọi cô là Ninh Ninh có phải hơi thân mật quá không?
Hai năm cô không ở đây, Hoắc Thanh Thành và Kỷ Ninh Ninh đã thân nhau đến thế rồi sao?
Vào vai một nhân vật mà không biết rõ kịch bản quả thật quá khó, biên kịch nào cũng không dám làm như vậy.
Đại ca họ Hoắc này đúng là lợi hại thật.
Trở về nhà họ Kỷ, rúc vào căn phòng công chúa của Kỷ Ninh Ninh, Ninh Uyển sầu não đến mức vò mái tóc búi củ tỏi thành một cái ổ quạ.
Cô vẫn nhớ như in tính cách ban đầu của Kỷ Ninh Ninh qua những lời nói rời rạc của Hứa Hào, Lý Chí Vĩ, ông Kỷ và bà Kỷ.
Nguyên chủ đến một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho Hoắc Thanh Thành.
Nhưng cô, một kẻ giả mạo, ban đầu lại không hề hay biết.
Vừa giúp Hoắc Thanh Thành giải vây, vừa rót cho cậu súp gà tâm hồn, những hành động này không thể tránh khỏi việc đã tạo cho Hoắc Thanh Thành một ảo giác.
“Vậy rốt cuộc hai năm qua đã xảy ra chuyện gì? Hoắc Thanh Thành và Kỷ Ninh Ninh là thân hay không thân đây?”
Ninh Uyển lấy đầu đập vào chăn.
Đây là đầu của người khác, cô chỉ dám dùng nó để đập vào thứ mềm thôi.
Không phải cô cứ nhất quyết phải phiền não về chuyện này, mà là sau khi Hoắc Thanh Thành gọi một tiếng “Ninh Ninh”, cô đã rụt rè thăm dò một câu “chúng ta thân nhau đến thế sao”...
Lúc đó Hoắc Thanh Thành nhìn cô, cái vẻ mặt như cười như không đó đã khiến cô chạy trối chết.
Nếu đây là trò chơi giết người theo kịch bản, e là cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Làm ma cũng thật gian nan.
Giá như cô có thể hiện thân bằng người thật trong mơ thì tốt biết mấy, đâu cần phải lo lắng về độ khó của kịch bản nữa.
Thôi, binh đến thì tướng chặn.
Điều kiện của nhà họ Kỷ đã tốt hơn hai năm trước một chút.
Ông Kỷ, bà Kỷ không có ở nhà, trong nhà đã thuê dì giúp việc nấu ăn, một bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Ăn cơm, tắm rửa xong, Ninh Uyển tìm thấy một chai dầu xoa bóp trong tủ thuốc của nhà họ Kỷ, đút vào túi rồi ra khỏi nhà.
Cô đi đến nhà họ Hoắc.
Cô làm người ta bị thương ở chân, mang một chai dầu thuốc đến là điều nên làm.
Cho dù ông bà Kỷ có hỏi đến, đây cũng là một lý do chính đáng.
Không liên quan đến việc hai người thân hay không, mà liên quan đến tinh thần trách nhiệm.
Ánh đèn hắt ra từ phòng khách nhà họ Hoắc cũng mờ ảo như hai năm trước.
Cái bóng đèn năm oát đó, xem ra hai năm rồi chưa được thay.
Trong sân có tiếng trò chuyện khe khẽ.
“Sườn này làm thơm lắm, A Thành, con ăn nhiều vào.”
“Con không thích ăn sườn, bố tự ăn đi.”
“Đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn chút thịt sao được? Bố gắp cho con.”
Ông Hoắc vui vẻ nói: “Bài kiểm tra của con bố xem rồi, A Thành nhà ta giỏi thật, gần như toàn điểm tối đa. Lên cấp hai nhất định sẽ vào được lớp chuyên.”
“Vậy thì càng phải ăn nhiều thịt, có sức khỏe mới là vốn quý nhất, sức khỏe tốt mới có sức mà học hành chứ.”
“Bố đã tính cả rồi, đợi con lên cấp hai, bố sẽ dọn hàng ra cổng trường các con, gần con hơn một chút... như vậy có làm con mất mặt không?”
Hoắc Thanh Thành vừa ăn cơm vừa ăn rau, gạt một nửa chỗ sườn sang bát của bố: “Không đâu ạ, bố không thua kém ai cả.”
“Bố có bao nhiêu bản lĩnh bố tự biết, sao so được với người ta...” Ông Hoắc cười tươi.
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi, được con trai khen một câu như vậy mà lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Trong lòng lại không giấu được niềm vui sướng.
“A Thành, con cứ chăm chỉ học hành, chỉ cần con chịu học, bố có đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi con ăn học đến nơi đến chốn.” Đời ông thế là đủ rồi, nhưng ông mong con trai sẽ thành danh.
Rời khỏi nơi này.
Sau này đừng bao giờ quay trở lại nữa.
Ông Hoắc lau khóe mắt, cười, lại gắp một nửa phần sườn mà con trai đã gạt vào bát mình đặt trở lại vào bát con trai.