Nhưng hơi ấm trong lòng Ninh Uyển lại mãi không tan.
Hai năm trước sau khi trả hết nợ cho gia đình, anh trai bắt đầu khởi nghiệp, ngày đêm vùi đầu vào phòng làm việc nghiên cứu và phát triển.
Nhưng dù bận rộn đến đâu, anh cũng không quên quan tâm chăm sóc cô.
Nhớ lại những năm tháng hai anh em nương tựa vào nhau, người vất vả nhất thực ra là anh trai cô.
Cũng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, vậy mà đã dùng đôi vai còn non nớt để gánh vác phần lớn gánh nặng của gia đình.
Anh chưa bao giờ than phiền.
Càng chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt cô, một lần cũng không.
Ninh Uyển lại gửi một tin nhắn nữa, rồi mới đặt điện thoại xuống tiếp tục công việc của mình.
[Anh, em vẫn ổn, anh cứ yên tâm làm việc, em đợi anh về.]
Ở một nơi khác, trong phòng khách sạn sang trọng ở một thành phố xa.
Người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính, tiến hành kiểm tra và gỡ lỗi cuối cùng cho trò chơi trực tuyến vừa phát triển thành công.
Điện thoại rung lên báo tin nhắn, anh liếc nhìn rồi khóe miệng nhếch lên.
“Chậc, vừa nhìn đã biết là tin nhắn của em gái chúng ta gửi đến, cậu bận đến mức không ngó ngàng ai, cũng chỉ có tin nhắn của em gái mới khiến cậu liếc mắt một cái. Anh Ninh, cậu nói thật đi, cậu thực ra là cuồng em gái đúng không?”
Trên ghế sô pha đối diện còn có hai thanh niên khác, tay cũng đang bận rộn không ngừng, chỉ có cái miệng là rảnh rỗi, một trong số họ liền chớp lấy cơ hội trêu chọc.
Người vừa nói dứt lời đã bị đồng nghiệp bên cạnh đá một cái: “Đừng có đùa về em gái, muốn ăn đòn hả!”
Đáng lẽ phải lấy chuột nhét vào mồm thằng này.
Đúng là không biết lựa lời mà nói.
Em gái của Ninh Diệc năm xưa từng xảy ra chuyện, có thể tùy tiện mang ra đùa được sao?
Ninh Diệc lại không hề tức giận: “Im miệng, làm việc đi, mai ký hợp đồng lấy tiền rồi về, chia hoa hồng cho các cậu.”
“Thật sự quyết định bán như vậy à? Game này cậu đã bắt đầu phát triển từ hồi đại học, tâm huyết suốt năm năm trời, nếu có thể tìm được ông lớn đầu tư, sau này về lâu dài có thể kiếm được nhiều hơn đấy.”
Ninh Diệc “Ừ” một tiếng: “Thiếu tiền, không muốn đợi nữa.”
“Lấy tiền rồi cậu định làm chuyện gì lớn à? Chắc chắn là có dự án tốt hơn đúng không? Nói trước nhé, hai chúng tôi theo cậu chắc rồi, dẫn chúng tôi đi phát tài đi!”
“Mua nhà.”
“...” Lời vừa nói xin rút lại, bây giờ ông đây muốn đá cậu một phát.
Vì mua nhà mà một trò chơi có triển vọng lớn, tâm huyết năm năm, nói bán đứt là bán đứt.
Ông chủ này không có tương lai, về sớm thu dọn đồ đạc cuốn gói thôi!
Hai người bạn đồng hành giơ nắm đấm về phía anh, Ninh Diệc nhướng mày, coi như không thấy, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Lấy tiền mua nhà, đưa em gái rời khỏi khu dân cư Thiên Thủy, ý nghĩ này đã đè nặng trong lòng anh ba năm rồi.
Không có suy nghĩ gì khác.
Chỉ cần Ninh Ninh còn sống.
...
Hôm sau là thứ hai.
Ninh Uyển báo cáo với tổng biên tập, rồi đến trường Tiểu học Dân chủ Nam Thành cũ, nay là trường Tiểu học Dục Anh Nam Thành.
Sau một hồi thuyết phục trưởng phòng giáo vụ của trường, cô đã lấy được hồ sơ của trường năm 2014 và 2015.
Lại dựa theo ghi chép trong hồ sơ, cô đến thăm cô giáo chủ nhiệm lớp 4/2 năm đó, nay đã nghỉ hưu.
Về đến tòa soạn đã là ba giờ chiều.
Ninh Uyển ngồi trước máy tính, màn hình đã mở, trong đầu rõ ràng có mạch truyện, nhưng ngón tay lại nặng trĩu không nhấc lên nổi.
Cô giáo chủ nhiệm năm đó, giờ đã là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, nghe nói cô tìm đến để thu thập thông tin về Hoắc Thanh Thành thời niên thiếu, bà không khỏi ngậm ngùi.
Nhớ lại chuyện năm xưa, trong mắt bà cũng đầy vẻ tiếc nuối.
“Bây giờ bên ngoài ai cũng chửi, nói thằng bé đó từ nhỏ đã là ác quỷ, còn có lời đồn còn hoang đường hơn, nói nó có gen siêu nam, đáng lẽ phải bỏ từ trong bụng mẹ, không nên sinh ra.”
“Toàn là a dua theo đám đông, nói năng hàm hồ.”
“Lúc đó nó ở trong lớp tôi lúc nào cũng im lặng, lúc giáo viên giảng bài trên bục, nó là đứa nghe chăm chú nhất.”
“Tôi dạy Toán cho nó, có những chỗ trên lớp nó không hiểu, liền tranh thủ lúc tan học đến hỏi tôi vài lần, tôi cũng giảng cho nó vài lần.”
“Kể từ năm thứ năm sau khi tốt nghiệp tiểu học, mỗi năm vào ngày Nhà giáo, tôi đều nhận được một món quà gửi từ những nơi khác nhau, người gửi không ghi tên, nhưng tôi nhận ra chữ của nó, là thằng bé đó gửi cho tôi.”
“Chỉ cần cho nó một chút thiện ý, nó có thể nhớ cả đời, sao có thể bẩm sinh là ác quỷ được? Nếu không phải bị dồn vào đường cùng, nó tuyệt đối sẽ không đi vào con đường sai trái, cuối cùng lại có kết cục như vậy.”
“Là do những người đó đã gieo nhân ác. Năm đó trong kỳ thi chuyển cấp, họ đã cho người đánh gãy tay thằng bé, khiến nó không thể tham gia.”
“Cuối cùng Hoắc Thanh Thành vào được trường trung học cơ sở như thế nào thì tôi không biết, chỉ nghe nói sau này nó thay đổi hẳn, giao du với đám thanh niên ngoài xã hội, haizz...”