Hoắc Thanh Thành nghiêng đầu, nhìn cô bé bên cạnh đang nói chuyện chậm rãi với giọng điệu bình thản:
“Sau đó thì sao, cô ấy thế nào rồi? Bạn... của cô.”
“Cô ấy đương nhiên sống rất tốt, cùng anh trai trả hết nợ nần, tìm được một công việc lương không cao nhưng đủ nuôi sống bản thân, có anh trai quan tâm, có bạn bè chăm sóc... Bây giờ cô ấy sống rất tốt.”
“Vậy sao.” Hoắc Thanh Thành ngẩng đầu nhìn sao, không hỏi tiếp, cũng không nói gì thêm.
Nếu cô ấy thật sự sống rất tốt, thật sự còn sống, thì sao lại biến thành ma xuất hiện bên cạnh cậu.
Mấy lời động viên sáo rỗng này nghe cho vui tai mà thôi.
Lúc làm bài tập, cậu cũng đã từng nhen nhóm hy vọng, quyết tâm bay khỏi con ngõ ghê tởm này.
Nhưng quay đầu nhìn lại, hiện thực đã tát cho cậu một cái đau điếng.
Cậu ngay cả sự yên bình, ổn định cũng không có, sao dám mơ tưởng những thứ khác.
Đêm càng khuya, không khí càng lạnh hơn.
Ninh Uyển đang dùng thân thể của người khác, cuối cùng cũng không dám quá tùy tiện, bèn đứng dậy chuẩn bị về nhà họ Kỷ.
Kẻo bị phát hiện lẻn ra ngoài, lại gây ra một trận ồn ào.
Trước khi đi, nhớ lại thắc mắc trong lòng, Ninh Uyển hỏi cậu bé: “Lần trước mẹ Chí Vỹ và họ xông đến nhà cậu gây sự, lúc đánh cậu sao cậu không trốn?”
So với tính cách bị áp bức là sẽ nổi điên của cậu, chuyện này có vẻ không giống lắm.
Hoắc Thanh Thành không hề có biểu cảm gì, lưng tựa vào khung cửa, giọng nói nhàn nhạt: “Nếu tôi trốn, họ sẽ kiếm chuyện với bố tôi.”
Ninh Uyển sững sờ, lúc đi về phía nhà họ Kỷ, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.
Thì ra là vậy.
Hoắc Thanh Thành... cậu muốn bảo vệ bố mình.
Nhưng ông Hoắc không hiểu được tâm tư của cậu, cái quỳ gối thay cho con trai đã trở thành dầu đổ thêm vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
...
“Ninh Ninh? Ninh Ninh?”
Có người đang lải nhải bên tai cô.
Ninh Uyển không chịu nổi phiền phức, mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của Kiều Nhược Đường.
Thấy cô tỉnh lại, Kiều Nhược Đường thở phào nhẹ nhõm: “Phù! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu mà không tỉnh nữa là tớ vác cậu đến bệnh viện rồi đấy!”
“Sao vậy?” Ninh Uyển ngơ ngác, chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
“Cậu bị sốt đấy cậu không biết à? Ngủ cả ngày cả đêm rồi!” Kiều Nhược Đường lải nhải: “Bình thường bảo cậu vận động nhiều vào thì không nghe. Thể chất kém đến mức nào rồi cơ chứ, dẫn cậu đi leo núi về mà cũng ốm được! Cuối tuần đi chạy bộ với tớ!”
Ninh Uyển: “...”
Sốt?
Ngủ cả ngày cả đêm?
Thảo nào lần này giấc mơ lại dài như vậy.
May mà đã tỉnh, vậy thì trong mơ cô chắc cũng đã rời khỏi thân thể Kỷ Ninh Ninh rồi...
Ninh Uyển sững người.
Cô nhớ chuyện trong mơ.
Lần này tỉnh lại, vậy mà không quên như những lần trước?
Ninh Uyển vô thức đưa tay sờ lá bùa vàng treo trên cổ.
Lời đạo trưởng nói vạch mây thấy trời quang, thì ra là ý này!
Lá bùa này có tác dụng!
“Đường Đường, cho tớ mượn laptop của cậu một lát.” Không kịp nghĩ nhiều, Ninh Uyển tiện tay lấy laptop của Kiều Nhược Đường, sau đó không thương tiếc đuổi cô bạn ra khỏi phòng khách.
Lần này tỉnh lại còn nhớ chuyện trong mơ khiến cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, lo lắng thời gian lâu trí nhớ sẽ mơ hồ, cô vội vàng ghi lại những chuyện đó để làm ghi chú.
Kiều Nhược Đường trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đóng sầm trước mặt mình, đầu như bốc khói: “Ninh Tiểu Uyển, cậu một ngày rồi chưa ăn gì đâu đấy, ít nhất cũng ăn chút gì đi! Cháo tớ nấu cho cậu vẫn còn ấm này!! Ăn xong còn phải uống thuốc! Trên bàn có nước ấm, uống chút cho đỡ rát họng đi!”
Phát điên mất!
Lúc Ninh Diệc đi công tác, cô đã đảm bảo chắc nịch, đợi anh về Ninh Tiểu Uyển nhất định sẽ béo lên một vòng!
Cô có thể để Ninh Ninh gầy đi một chút sao?
Bên này đã là mười giờ đêm.
Ông bà Kiều đã ngủ, nghe thấy con gái mình la hét, bèn vọng vào mắng một trận.
“Đêm hôm la hét cái gì, bao giờ con mới dịu dàng được như Ninh Ninh hả!”
“Cái tính này không biết giống ai, hai mươi mấy tuổi đầu rồi chưa có ai thèm rước!”
“Sau này mà không gả đi được, mẹ đuổi ra khỏi nhà tự đi mà nuôi thân!”
Kiều Nhược Đường im bặt, ngoan như gà con, rón rén về phòng.
Ninh Uyển chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ co rúm như chim cút của cô bạn lúc này, bất giác mỉm cười.
Nếu bố mẹ còn sống, chắc chắn cũng sẽ cằn nhằn cô như vậy, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu.
Sắc mặt cô thoáng chốc u ám, Ninh Uyển đè nén những cảm xúc tiêu cực, ghi lại những sự kiện và chi tiết trong mơ vào laptop.
Có những ký ức này, hướng phỏng vấn cho bài viết sau này, trong lòng cô cũng đã có định hướng.
Reng reng...
Điện thoại hiện lên tin nhắn.
Ninh Uyển nhìn vào ba chữ “Ninh Đại Bạch” trên nhãn người gửi, mở tin nhắn ra.
[Hết sốt chưa?]
Ninh Uyển cong môi: [Em khỏe rồi, làm Đường Đường và hai bác Kiều lo lắng rồi ạ.]
[Nghỉ ngơi cho tốt, ân tình này anh về sẽ trả.]
[Vâng ạ.]
Vài câu đối thoại ngắn ngủi, bên kia không có tin nhắn nữa.