Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 19: Liếm láp vết thương

Trước Sau

break

Lý Chí Vĩ hậm hực nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Thằng con hoang chết tiệt, đồ chó đẻ! Sau này mày cứ đợi đấy!”

Đám người ban nãy còn hùng hổ, giờ vì chuyện này mà kẻ đi người chạy.

Sân nhà họ Hoắc bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Cậu bé buông thõng tay cầm dao, con dao phay rơi loảng xoảng xuống đất.

Cậu đứng thẳng người, cúi đầu, không nhúc nhích.

Ánh đèn từ phòng khách hắt ra rất mờ ảo, cậu bé đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này.

Chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu qua lồng ngực phập phồng dữ dội khi hít thở và đôi vai run rẩy.

Ninh Uyển đứng đối diện, lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng không hiểu sao lại thấy xót xa.

Phía sau, ông Hoắc cũng bị dọa đến ngẩn người.

Một lúc lâu sau ông mới hoàn hồn, hai tay ôm đầu từ từ ngồi xổm xuống, vành mắt đỏ hoe.

Ông không đến an ủi con trai, chỉ nghẹn ngào lẩm bẩm: “A Thành, đừng như vậy, đều là hàng xóm láng giềng, làm căng quá không hay, nhịn đi con, hả... nhịn đi...”

“Con không nhịn.” Hoắc Thanh Thành lên tiếng, giọng khàn đặc: “Người hiền thì bị người ta ức hiếp, bố nhịn cả đời rồi, kết quả thì sao? Có ai coi bố ra gì không?”

Cậu nói xong thì quay người, bước qua người đàn ông đang ngồi xổm ở đó, trở vào phòng khách, nhặt những quyển sách bị đám đông giẫm đạp cho vào cặp, rồi xách cặp về phòng.

Ninh Uyển bị một lực vô hình kéo theo, lướt sau lưng cậu vào phòng.

Căn phòng không lớn lắm, chỉ đủ kê một chiếc giường gỗ và một bộ bàn ghế gỗ.

Chiếc bàn kê sát bức tường phía nam, bên trên là một ô cửa sổ nhỏ, rèm cửa được kéo hết sang một bên.

Ánh đèn từ xa hắt vào qua cửa sổ, khiến không gian tối tăm trở nên mờ ảo.

Hoắc Thanh Thành không bật đèn, cậu tiện tay đặt cặp sách lên bàn rồi ngồi bệt xuống sàn nhà cạnh chân bàn.

Không nói một lời.

Như một con sói con bị thương, sau khi trở về lãnh địa của mình, nó một mình xoa dịu cảm xúc, liếm láp vết thương.

Ninh Uyển cũng bắt chước cậu, ngồi xuống sàn nhà, ngay bên cạnh cậu.

Giấc mơ này thật kỳ lạ. Dù sao cô cũng không thể tự mình chạy lung tung, thà cứ ở yên thế này còn hơn.

“Lần này, cậu làm tốt lắm.” Cô vòng tay ôm lấy đầu gối, tựa đầu lên cánh tay, nhẹ nhàng nói.

Làm tốt lắm.

Trước sự độc ác của con người, nhẫn nhục chịu đựng chỉ là hèn nhát.

Chỉ khiến những kẻ đó càng được đằng chân lân đằng đầu.

Trong phòng quá tối, Ninh Uyển chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình mờ ảo của cậu bé.

Vì vậy, cô không nhận ra rằng, khi cô vừa dứt lời, hàng mi của cậu bé đã khẽ rung lên.

Vẻ u ám dày đặc trong đáy mắt cậu như thể bị một đôi cánh bướm khẽ lướt qua, nhạt đi vài phần.

“Sau này cậu sẽ lợi hại lắm đấy, không ngờ lúc nhỏ lại sống những ngày tháng như thế này.”

“Nhưng mà, dám phản kháng là một chuyện, sa ngã làm điều ác lại là chuyện khác.”

“Hoắc Thanh Thành, hãy học hành cho tốt, đi con đường đúng đắn, cậu nhất định sẽ thành công.”

Không có ai nói chuyện cùng, Ninh Uyển tự mình lẩm bẩm, nói ra những gì mình nghĩ.

Dù sao thì trong mơ cô cũng là một hồn ma, không ai nghe thấy cô nói gì.

Tuy nhiên, có lẽ vì đã hiểu được một phần tuổi thơ của Hoắc Thanh Thành, nỗi sợ hãi của cô đối với anh đã không còn nhiều nữa, và cô cũng không còn cảm thấy khó chịu với giấc mơ này.

Anh dùng cách nhập mộng để đưa cô vào cuộc sống thời niên thiếu của mình, rốt cuộc là có mục đích gì, Ninh Uyển không biết.

Những chuyện nghĩ không thông, cô không cố chấp đi sâu vào tìm hiểu, thà cứ thản nhiên đối mặt còn hơn.

Điều duy nhất có chút tiếc nuối là, mỗi lần tỉnh mộng, những chuyện xảy ra trong mơ cô đều sẽ quên hết.

Nếu không, bài viết về Hoắc Thanh Thành đã có manh mối rồi.

Thời gian trong mơ trôi rất nhanh, chớp mắt đã hết một đêm.

Ninh Uyển cứ ngỡ mình mở mắt ra sẽ là tỉnh mộng, không ngờ vẫn còn ở trong mơ.

Cô đi theo sau Hoắc Thanh Thành, cùng cậu đeo cặp sách đến trường.

Ninh Uyển: “...” Cạn lời.

Ngôi trường tiểu học của hai mươi năm trước, đâu đâu cũng toát lên vẻ hoài cổ.

Lớp học có hơn bốn mươi học sinh, hai người ngồi một bàn. Trên bức tường phía sau là góc học tập được trang trí bằng báo tường.

Trên bục giảng phía trước, một góc bảng đen dán thời khóa biểu.

Cô giáo dạy Văn cầm sách giáo khoa, đeo kính lão, giọng giảng bài sang sảng, trầm bổng du dương.

Chỗ ngồi của Hoắc Thanh Thành ở hàng cuối cùng, một mình một bàn.

Cô giáo giảng bài trên bục, cậu ở dưới nghe vô cùng chăm chú.

Những vết bẩn trên sách giáo khoa đã khô lại, biến thành những vệt lớn không thể lau sạch, còn tỏa ra mùi hôi khó chịu.

Phía trước và hai bên toàn là tiếng cười khúc khích của các bạn nam và bạn nữ.

Hoắc Thanh Thành như không hề nghe thấy, chăm chú ghi chép.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc