Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 18: Con sói con cầm dao

Trước Sau

break

“Ninh Ninh, ngủ chưa? Tớ đổi cho cậu cái gối mềm hơn này.” Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ chiếu lệ, Kiều Nhược Đường đã ôm chiếc gối mới, thản nhiên đẩy cửa đi vào, ném chiếc gối lên giường.

“Đường Đường, hình như tớ lạ giường, hơi khó ngủ.”

“...” Kiều Nhược Đường lập tức cảnh giác nép vào tường: “Câu tiếp theo.”

“Hay là cậu ngủ với tớ đi? Tớ sang phòng cậu...”

Kiều Nhược Đường bỏ chạy thục mạng, cửa phòng đóng sầm lại: “Ninh Uyển bé nhỏ, cậu mà dám vào phòng tôi thì cậu béo lên năm cân cho tôi!”

Ninh Uyển cười ngặt nghẽo trên giường.

Quen nhau bao năm, hai người đã quá hiểu rõ về nhau.

Trước đó Ninh Uyển nói mình bị bệnh sạch sẽ hoàn toàn là nói bừa.

Người bị bệnh sạch sẽ thật sự chính là Kiều Nhược Đường.

Dọa người chạy mất rồi, chắc tối nay sẽ không ai sang quấy rầy nữa, Ninh Uyển bèn tắt đèn nằm xuống.

Vốn tưởng sẽ không dễ ngủ, không ngờ vừa nhắm mắt lại đã gần như chìm ngay vào giấc mộng.

Lần này trong mơ không có sương mù.

Ninh Uyển vẫn đứng ở nơi cô bị dọa cho tỉnh giấc lần trước.

Trước sân nhà họ Hoắc.

Chỉ là lần này cô không nhập vào thân thể cô bé kia nữa, mà lại trở về trạng thái du hồn.

Cảnh tượng trước mắt cũng nối tiếp cảnh tượng lần trước.

Những người đến gây sự vẫn đang chen chúc trong sân, ồn ào la lối, mặt mày hung tợn.

Có một điểm hơi khác là, lần này bên trong có thêm một người đàn ông chân thọt khúm núm, không ngừng cúi đầu cười làm lành với mọi người.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là do A Thành nhà chúng tôi không đúng, đáng phải xin lỗi.”

Hứa Lão Nhị cười lạnh: “Mở miệng xin lỗi một câu là xong à? Viên gạch kia mà đập xuống, con trai tao có mệnh hệ gì thì hai mạng cha con chúng mày cũng không đền nổi! Tóm lại, tiền thuốc men chúng mày chắc chắn phải đền, nhưng muốn cho qua chuyện này, thì tao muốn thằng con hoang này phải quỳ xuống dập đầu với con trai tao!”

Mẹ Chí Vĩ với thân hình mập mạp bước lên một bước, mặt mày ngang ngược: “Cũng phải dập đầu với con trai tao nữa! Chí Vĩ nhà tao bị đánh đến chảy cả máu rồi!”

Một đám người bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, hùa theo: “Quỳ xuống dập đầu! Mau lên!”

Lý Chí Vĩ, Hứa Hào và mấy đứa trẻ hư hỏng thì cười phá lên khoái trá, tuổi còn nhỏ mà đã có bộ mặt đáng ghét.

Ninh Uyển lướt vào trong sân, nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng dạ ngổn ngang.

Những người khác trong hẻm Đồng Cổ cô không quen.

Nhưng mẹ của Chí Vĩ thì hai hôm trước cô vừa mới gặp.

Mọi việc đều có nguyên do, chuyện ngày hôm nay, có lẽ cũng là một trong những ngòi nổ cho thảm kịch sau này.

Hôm nay Hoắc Thanh Thành mà quỳ xuống, thì từ nay về sau, cậu sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được trước mặt người khác nữa.

Bị hàng xóm vây quanh, người đàn ông chân thọt mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống.

Sau đó, đầu gối ông ta từ từ khuỵu xuống, miệng vẫn lẩm bẩm: “A Thành còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi quỳ thay nó, chuyện này cho qua đi được không, hả? Cho qua đi mà?”

Ninh Uyển đứng bên cạnh đám đông, không thể tin nổi.

Bố của Hoắc Thanh Thành có biết rằng cái quỳ này của ông còn khiến hai cha con họ mất mặt hơn cả việc chính Hoắc Thanh Thành quỳ xuống không?

Cô bất giác tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Thanh Thành.

Vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh.

Bóng người gầy gò mà cô đang tìm kiếm đã lao tới, tay cầm một con dao phay.

Giống như một con sói con, toàn thân toát ra vẻ hung tợn.

“Thằng con hoang chó má! Mày muốn làm gì!”

“Nói mày là sói quả không sai, còn nhỏ tuổi đã dám cầm dao, mày định dọa ai hả!”

“Ông nói cho mày biết, mày mà dám vung dao thật, thì mày với bố mày sau này đừng hòng sống yên!”

Giữa những tiếng chửi rủa, đám đông hoảng hốt tản ra, miệng thì nói lời cay độc nhưng ai nấy đều sợ đến trắng bệch cả mặt.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Cậu bé cầm dao, kéo người bố đang khuỵu gối đứng dậy, sải bước về phía đám đông đang hoảng loạn né tránh.

Cậu xoay ngược con dao, dí chuôi dao vào tay Hứa Lão Nhị và mẹ Chí Vĩ.

“Muốn tôi quỳ xuống nhận lỗi à, mơ đi! Không phải đòi tôi bồi thường sao? Tôi lấy mạng ra đền!”

“Dao đây, tới đi, cầm lấy rồi chém vào người tôi này! Chém đến khi nào đủ tiền bồi thường thì thôi!”

“Chém đi!”

Sắc mặt Hứa Lão Nhị và mẹ Chí Vĩ cực kỳ khó coi, họ cố sức gạt tay cậu bé ra rồi né sang một bên: “Thằng điên, đúng là điên thật rồi! Cút ra!”

“Hoắc thọt, mau kéo thằng con hoang nhà ông lại!”

Đến đòi nợ là một chuyện, nhưng dù có ăn vạ đến đâu, họ cũng không dám cầm dao chém người thật.

Đó chẳng phải là tự đưa mình vào đồn cảnh sát sao?

Đây không phải là mục đích họ kéo đến đây!

Còn mấy đứa trẻ hư hỏng đến xem kịch vui thì sớm đã bị cảnh này dọa cho mặt không còn giọt máu, vừa la hét chửi rủa vừa chạy khỏi nhà họ Hoắc.

Chạy được một đoạn xa, chúng quay đầu nhìn lại nhà họ Hoắc, lòng vẫn còn sợ hãi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc