Sau khi Tiêu Tịch rời khỏi, không lâu sau, Chung Li và Vệ Toàn đều đến thỉnh ý trị thủy, cứ như vậy, đợi khi thương lượng xong việc trị thủy thì sắc trời đã tối.
Vệ Toàn làm tri huyện của Lăng Phong huyện bao năm nay, tự khắc học được bản lĩnh quan sát sắc mặt, hắn nhìn ra được tâm tình Ưu Vô Song không tốt, cho nên chỉ nói xong việc trị thủy liền lui xuống.
Còn Chung Li, sau khi Vệ Toàn lui xuống, do dự một lúc mới nói: “Đại nhân, vương gia vừa nãy đã về kinh rồi.”
Ưu Vô Song nghe thấy vậy lòng trầm hẳn, một cảm giác thất vọng bỗng dâng lên trong người, nàng miễn cưỡng cười, nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt, nơi lạc hậu này không có cảnh sắc gì đẹp, người cao quý như vương gia sao lại ở đây được.”
Chung Li khẽ ngập ngừng, nghĩ rồi đột nhiên nói: “Đại nhân, vương gia kì thực vì đại nhân cho nên mới tới……..”
Nụ cười trên mặt Ưu Vô Song ngày càng khó coi, nàng không đợi Chung Li nói hết liền ngắt lời: “Chung hộ vệ, hôm nay ngươi bận cả ngày, hãy lui xuống dùng thiện trước đi.”
Chung Li lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, sau đó ứng một tiếng, quay người rời đi.
Sau khi Chung Li rời khỏi, khí lực toàn thân của Ưu Vô Song như bị rút cạn, nằm dài trên ghế, nàng cuối cùng có được thứ nàng muốn, nhưng sao lòng nàng lại hoang mang.
Nàng xuyên không tới đây, ngày tháng tiếp xúc với Lãnh Như Tuyết không ngắn, nàng biết, hắn là một nam nhân cực kì kiêu ngạo, trước kia, hắn tuy từng đáp ứng qua cho nàng hưu thư nhưng lời hứa đó chỉ có hai người họ mới biết, cho nên hắn mới nuốt lời. Lần này hắn nói ra thì tuyệt đối không phản hồi như lần trước.
Bởi vì, hắn là một nam nhân kiêu ngạo, hơn nữa, lần này hắn nói những lời này trước mặt Tiêu Tịch, như vậy chứng minh trong lòng hắn đã quyết định từ bỏ nàng.
Ưu Vô Song tự khắc biết Vân Nhi lo lắng việc gì, nàng cố đè nén sự thất vọng trong lòng, ngược lại nắm tay Vân Nhi, nói: “Vân Nhi, ngươi không cần lo lắng, ta và hắn đã nói rõ rồi, hắn sẽ không làm khó ta, đợi khi về kinh, hắn sẽ cho ta hưu thư. Đến khi đó, chúng ta có thể rời khỏi thất vương phủ rồi.”
Vân Nhi nghe thấy lời Ưu Vô Song, cũng bình tĩnh chút ít, nàng ta trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, người sau khi rời khỏi vương gia, sẽ ở cùng Tiêu công tử sao?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời Vân Nhi, trước tiên là khẽ giật mình, sau đó cười nói: “Việc sau này, sau này chúng ta mới nói được không? Chỉ là Vân Nhi, nếu ngươi sợ sau này theo ta chịu khổ sao? Nếu như vậy đến lúc đó ngươi không muốn cùng ta rời khỏi, vậy thì ngươi cứ lưu lại thất vương phủ, Lãnh Như Tuyết sẽ không làm khó Ưu Lạc Nhạn đâu.”
Vân Nhi nghe Ưu Vô Song nói vậy, vội ngẩn đầu, nhìn Ưu Vô Song với thần sắc hoang mang: “Tiểu thư, người không cần nô tì nữa sao? Người không cần nô tì nữa rồi à?”
Ưu Vô Song sửng sốt, nàng chỉ sợ đến lúc ấy Vân Nhi theo nàng chịu khổ nên mới nói như vậy, nàng không có ý gì cả, thấy thần sắc Vân Nhi kinh hoang, vội vàng an ủi: “Vân Nhi, ta sao lại không cần ngươi chứ? Ta chỉ sợ ngươi theo ta sẽ chịu khổ thôi!”
Ưu Vô Song nhìn đôi mắt thành khẩn của Vân Nhi, trong lòng cảm động, nàng vỗ nhẹ vai Vân Nhi, nói: “Vân Nhi ngốc, ta sao lại không cần ngươi? Ngươi xem, ngươi khóc tới mặt nhem nhuốc! Được rồi, đừng khóc nữa, nếu không người khác tưởng ta ức hiếp ngươi đấy!”
Vân Nhi lau nước mắt, qua một lúc lại nói: “Tiểu thư, người thật sự một chút cũng không thích vương gia sao? Nô tì cảm thấy, từ sau khi tiểu thư bị thương, thái độ của vương gia thay đổi nhiều, đối với tiểu thư cũng tốt hơn trước kia, tiểu thư tại sao nhất định muốn rời khỏi chứ? Tiêu công tử tuy cũng rất tuấn mĩ nhưng so với vương gia thì còn thua kém hơn nữa chứ, hơn nữa y còn là một dân thường…..”
Ưu Vô Song khẽ thở dài, nếu như luận điều kiện, bất kể diện mạo hay gia thế, Tiêu Tịch đều không thể sánh bằng Lãnh Như Tuyết, việc này sao nàng không biết chứ? Chỉ là, việc tình cảm có khi không phải quan tâm những việc này.