Tiêu Tịch lúc này đối mặt với Lãnh Như Tuyết, thần sắc y rất bình tĩnh, y không an ủi Ưu Vô Song và cũng không đẩy nàng ra, y chỉ đứng yên ở đó, ánh mắt đạm nhiên nhìn Lãnh Như Tuyết.
Còn Lãnh Như Tuyết bởi vì đánh Ưu Vô Song mà cảm thấy ray rứt, nay nhìn thấy cảnh trước mắt, sự tự trách sớm đã thay thế bằng cơn nộ hỏa, sắc mặt hắn tái xanh, trán nổi gân xanh, hiển nhiên là trong lòng phẫn nộ vô cùng, mâu đen của hắn thoáng qua tia sát ý, lạnh lùng nhìn Tiêu Tịch, hàn giọng quát: “Ngươi buông nàng ta ra!”
Đối diện với sự bạo nộ của Lãnh Như Tuyết, Tiêu Tịch từ đầu tới cuối khuôn mặt vẫn đạm nhiên, y không đẩy Ưu Vô Song ra, mà chỉ lãnh đạm nói: “Vương gia, nếu như người vì việc của tại hạ mà trách lầm vương phi vậy thì vương gia sai rồi, tại hạ và vương phi chỉ như vương phi nói, chỉ là bằng hữu thôi!”
Lãnh Như Tuyết không thèm quan tâm Tiêu Tịch, sắc mặt hắn tái xanh, nhìn chằm chằm Ưu Vô Song trong lòng Tiêu Tịch, đột nhiên hắn lớn bước đi về trước, đưa tay về phía Ưu Vô Song, tức giận nói: “Ngươi buông nàng ta ra!”
Tiêu Tịch không động đậy, mà ngược lại Ưu Vô Song thấy Lãnh Như Tuyết đưa tay về phía nàng, đột nhiên buông Tiêu Tịch ra, tránh khỏi tay Lãnh Như Tuyết, rồi quay người trốn ra sau lưng Tiêu Tịch.
Nàng trốn hắn, nàng vì người nam nhân khác mà trốn hắn! Trong phút chốc, tim Lãnh Như Tuyết “bùm” một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó bùng nổ, lòng hắn không ngừng trầm xuống, một cơn đau nhói dâng lên từ tim từ từ tràn ngập lòng hắn, tay đưa ra định bắt lấy Ưu Vô Song cũng vì động tác ấy mà cứng đờ giữa không trung.
Hắn cứ như vậy, đứng sửng sờ ở đó, nhìn Ưu Vô Song trốn sau lưng Tiêu Tịch, ánh mắt hắn thoáng qua tia thống khổ và thất vọng mà trước nay chưa từng có.
Biểu tình của Tiêu Tịch vẫn không chút thay đổi. Phảng phất như tất cả những việc này không hề liên quan đến y, nhưng y lại đứng chính giữa, ngăn cách Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song sau khi nhất thời sinh khí rơi lệ, lúc này tâm trạng đã bình tĩnh lại, chỉ là nàng vẫn còn giận Lãnh Như Tuyết ra tay đánh nàng, cố tình không nhìn Lãnh Như Tuyết, cho nên nàng căn bản không thấy sắc mặt của Lãnh Như Tuyết lúc này.
Tẩm phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng, còn không khí trong tẩm phòng lại khiến con người ta thở không nổi, ba người đứng giữa phòng, không hề động đậy.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, cuối cùng, Lãnh Như Tuyết từ từ thu tay lại, hắn không chút biểu tình nhìn Ưu Vô Song, động nhiên cười lớn, cười để lắp đầy đi sự đau khổ và thất vọng nói không nên lời.
Ưu Vô Song nhìn theo thân ảnh của Lãnh Như Tuyết, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, Lãnh Như Tuyết đồng ý cho nàng hưu thư, đợi sau khi về kinh nàng sẽ được tự do, những thứ này không phải là những gì nàng muốn sao?
Nàng nên vui mừng mới đúng chứ? Nhưng sao trong lòng nàng lại khó chịu như vậy?
Tiêu Tịch nhìn hình bóng đã đi xa của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia biểu tình phức tạp, nhưng mà chỉ là thoáng qua, rất nhanh y đã trở lại bộ dạng lãnh đạm, y quay người, cánh tay thon dài chạm vào gò má sưng đỏ của Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “Vô Song cô nương, xin lỗi, là tại hạ liên lụy cô nương!”
Đối diện với sự dịu dàng của Tiêu Tịch, nếu như là mấy ngày trước, có lẽ Ưu Vô Song sẽ rất vui mừng, nhưng nay trong lòng nàng thực sự không vui tí nào, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười khó coi, nói: “Không liên quan đến huynh.”