Nhờ Bắc Vọng cười nhạo khiến Chu Vô Tâm dời lực chú ý nên hai tay của nàng cũng không còn run rẩy nữa mà từ từ lấy lại bình tĩnh.
Nàng dùng chăn đắp lên người hắn, sau đó lại lấy ra một cây búa từ dưới giường, dùng sức đập nhỏ khối băng, đồng thời dùng thêm chăn lót thêm dưới chân hắn: “Cảm thấy thế nào, có thoải mái hơn chút nào không?”
Những việc nàng làm vì mình, Bắc Vọng đều nhìn trong mắt, nói không cảm động thì trừ khi hắn là người chết.
Đặc biệt khi nàng cười với hắn, khiến hắn cũng không thể làm mặt lạnh mà đuổi nàng đi nữa.
Chu Vô Tâm dém chăn cẩn thận cho hắn, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến thăm ngươi, ta không tin bọn họ còn dám đối xử với ngươi như vậy. Ta nhất định không cho phép chuyện này xảy ra!”
“Bắc Vọng, ngươi có biết chìa khóa xích sắt trên người ngươi ở chỗ nào không?”
“Trong tay Ninh đế.”
Chu Vô Tâm hơi do dự: “Hệ số khó khăn của chuyện này hơi lớn à.”
“Thế nào? Lại định đi trộm?”
“Nếu có thể được thì sau này ngươi không cần phải chịu tội như vậy nữa, còn nếu không được thì ta sẽ nghĩ cách khác.”
Chu Vô Tâm do dự, vòng tới vòng lui trước mặt hắn, mãi đến khi đến giờ cơm tối mới không thể không rời đi.
“Ngươi chờ chút để ta đi chuẩn bị bữa tối cho ngươi.” Chu Vô Tâm nói xong lập tức chạy mất, vừa đi vừa suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể lấy được chìa khóa trong tay Ninh đế.
Nhưng khi nàng chạy đến ngự thiện phòng lại nghe thấy một tin tức chấn động cả Kinh thành: Ninh đế bị bệnh nặng!
Đối với Chu Vô Tâm mà nói, nàng không biết nên xem chuyện này là tin tốt hay tin xấu nữa.
Nếu xem là tin tốt thì có nghĩa sau này Bắc Vọng không cần phải chịu đựng sự ngược đãi từ ông ta.
Còn tin xấu thì sau khi Ninh Liên đăng cơ, phi tử gì đó không phải sẽ do chính hắn quyết định sao?
Oh, no!!!
…
Theo Lý thuyết nếu bệnh tình Ninh đế trở nặng thì Ninh Liên phải đến canh giữ một tấc cũng không rời mới đúng, thế nhưng hôm nay sau khi Chu Vô Tâm trở về, nàng không ngờ Ninh Liên đã ngồi sẵn trong phòng nàng rồi.
Vừa nhìn thấy nàng trở về, Ninh Liên lập tức sầm mặt: “Bản vương nghe nói nàng đến chỗ Bắc Vọng?”
Hả, sao hắn biết được? Lẽ nào là do đám nô tài kia mật báo?
Nhìn vẻ mặt như sấm chớp mưa rào của Ninh Liên, Chu Vô Tâm hiểu được bản thân đã không thể che giấu được nữa, nàng chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Ừm.”
Ninh Liên lườm nàng, giọng nói không nghe rõ vui buồn: “Chẳng phải nàng thích Ninh Thuần sao, vậy tại sao còn đến chỗ Bắc Vọng? Nàng không sợ Ninh Thuần tức giận à?”
Nàng đi tìm Bắc Vọng thì liên quan gì đến hắn, với lại đang yên đang lành thì Ninh Thuần tức giận làm gì? Huống chi, bình thường chút bóng dáng Ninh Thuần nàng cũng không thấy, nàng còn hi vọng có thể gặp hắn ở chỗ Bắc Vọng nữa đấy.
Thấy Chu Vô Tâm không nói lời nào, Ninh Liên lại tiếp tục nhắc nhở nàng: “Bản vương cảnh cáo nàng, tốt nhất nàng nên cách Bắc Vọng xa một chút, nếu không, bản vương cũng chỉ có thể nhặt xác giùm nàng mà thôi.”
Chu Vô Tâm hơi suy nghĩ: Có phải bởi vì chuyện của Ninh đế khiến tâm tình Ninh Liên không tốt mới chạy tới đây tìm nàng đấu võ mồm không? Được rồi, hắn nói cái gì thì chính là cái đó đi.
“Từ ngày mai, bản vương bắt đầu quản việc triều chính. Nàng thành thật ở lại Đông cung cho bản vương, không được phép ra ngoài.”
“Tại sao chứ.” Sao tự dưng lại không cho nàng ra ngoài.
“Hừ.” Ninh Liên tất nhiên sẽ không trả lời vấn đề này của nàng, sau khi nói xong câu đó hắn hừ lạnh một tiếng rồi kiêu ngạo rời khỏi phòng nàng, dù nàng có gào khóc thảm thiết cũng không quay đầu lại.Chu Vô Tâm không hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu nổi.
…
Ở trong cung này, người được tính có quan hệ khá tốt với nàng chỉ có mình lão ma ma, vì thế nàng lập tức quyết định lặng lẽ đến chỗ bà hỏi thăm cũng nhân tiện lên án những hành vi không chấp nhận được mà Ninh Liên mang đến cho nàng, kể hết từ lúc bắt đầu gặp Ninh Liên đến khi bị hắn giam lỏng trong cung.
Lão ma ma nghe nàng lên án xong, im lặng xoa đầu nàng: “Ngươi có biết tại sao Ninh Liên không để ngươi dinh líu đến Bắc Vọng không?”
Chu Vô Tâm lắc đầu một cái: “Tính tình hắn lúc nắng lúc mưa, ta đoán không ra.”
Lão ma ma thở dài một tiếng: “Khi còn bé, ba người Bắc Vọng, Ninh Thuần, Ninh Liên, rất thân nhau.”
“Cạch!” Chu Vô Tâm té từ trên ghế xuống. Quá khiếp sợ, thật sự quá khiếp sợ!
Lão ma ma bị hành động của Chu Vô Tâm chọc cười, tiếp tục nói: “Thật ra trong cung này, người chưa từng xem Bắc Vọng là quái vật chỉ có Ninh Thuần và Ninh Liên. Vốn mẫu phi của Bắc Vọng là Đường phi cũng không nhất thiết phải đi đến nước ám sát Ninh đế nhưng sau đó vì nhận được chỉ thị của mẫu phi Ninh Thuần, nàng mới đi ám sát Ninh đế.”
“Vậy, cái chết của Đường phi, thật ra là do mẫu phi Ninh Thuần gây ra đúng không?”
“Đúng thế.” Lão ma ma lấy một chuỗi Phật châu ra, từ từ kể lại: “Sau khi nàng chết, Bắc Vọng lập tức thay đổi. Hắn không còn tin tưởng Ninh Thuần, cũng không tin Ninh Liên. Lão nô cũng không sợ nói thật với ngươi, Ninh Liên là một người có dã tâm, thế nhưng, trước đây hắn không đắc thế. Tất cả những thứ hắn có được hôm nay đều nhờ vào sự cố gắng của Ninh Thuần và bản thân hắn, mà bản thân bọn hắn đã phải trải qua gian khổ thế nào, thì cũng chỉ có mình bọn hắn mới biết được.”
“Chẳng trách tâm tình hắn thất thường như vậy. Tuổi thơ bất hạnh nên tâm tính mới không được bình thường.”
“Ninh Thuần là người rất khó khống chế, bởi vì hắn không có dục vọng. Chuyện gì hắn cũng không muốn, thậm chí không thích nữ nhân. Nhưng bởi vì cái chết của Đường phi mà hắn luôn mang theo sự hỗ thẹn trong lòng, do vậy, cứ hễ là chuyện liên quan đến Bắc Vọng, mặc kệ đúng hay sai hắn đều gánh hết. Coi như dù hắn không muốn dính líu đến chuyện triều chính, chỉ cần Ninh Liên lấy Bắc Vọng làm mồi nhử thì hắn nhất định sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì.”
“Thì ra Ninh Liên là người như vậy.” Chu Vô Tâm lập tức tỏ ra khinh bỉ.
“Không phải hắn muốn như vậy, mà là hắn không thể không như vậy. Vô tình nhất đế vương gia*, vì ngôi vị kia, Ninh Liên phải để mình trở nên độc ác. Trước đây khi chưa lập Thái tử, không ai đồng ý giúp đỡ hắn, mà khi đó Ninh Thuần lại là người được lựa chọn hàng đầu, dưới trướng có rất nhiều đại thần duy trì, ủng hộ cho nên hắn chỉ có thể dựa dẫm vào Ninh Thuần. Cho dù biết đây là thủ đoạn bỉ ổi, ti tiện mà mọi người đều kinh thường nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ lựa chọn giống vậy mà thôi.” Lão ma ma nói tiếp: “Hơn nữa, lẽ nào ngươi không cảm thấy đứa nhỏ Ninh Liên này rất thích ngươi sao?”
(*~người trong hoàng tộc đều vô tình)
Chu Vô Tâm lắc đầu một cái, sao lại có kiểu yêu thích người khác như hắn chứ: “Lão ma ma, ta thích Ninh Thuần.”
Lão ma ma lại bắt đầu thở dài: “Ngươi cũng biết, nữ nhân là rất dễ dàng mềm lòng đối với những người chịu nhiều tổn thương. Ninh Liên vừa lo lắng Bắc Vọng sẽ ra tay với ngươi, mặt khác, hắn cũng thật sự lo sợ ngươi sẽ thích Bắc Vọng.”
“Hắn nghĩ quá nhiều rồi, những chuyện này thì liên quan gì đến nhau chứ.”
“Vậy ngươi có biết tại sao dù biết ngươi thích Ninh Thuần hắn cũng không ngăn cản không?”
“Ta không biết.”
“Bởi vì hắn biết ngươi và Ninh Thuần không thể.”
Sao ai cũng nói như vậy hả.
Chu Vô Tâm ngoẹo cổ: “Tại sao lại nhất định không thể?”
“Lão nô đã nói, Ninh Thuần là người rất khó khống chế. Chuyện hắn đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi được. Hắn đã hứa với mẫu phi hắn, phát lời thề độc, chung thân không cưới. Từ khi hắn bắt đầu thề, thì đời này hắn nhất định sẽ không chung đụng với bất kì nữ nhân nào.” Dừng một chút: “Nhưng Bắc Vọng không giống vậy. Bắc Vọng có rất nhiều cơ hội. Bắc Vọng có tình cảm, còn Ninh Thuần vô tình, vậy ngươi nói xem, nếu ngươi là Ninh Liên, thì khi đối mặt với hai tình địch này, ngươi sẽ lo lắng, đề phòng người nào hơn?”
“Nhưng mà lão ma ma, sao người có thể khẳng định Ninh Liên thích ta được, hoàn toàn không có dấu hiệu gì mà.”
Lão ma ma cười sâu xa: “Người trong cuộc thì mơ hồ, cô nương ngốc.”
Mà khi hai người đang kịch liệt thảo luận, thì vị nào đó liên tiếp hắc xì vài cái, sau đó lại tùy tiện xoa xoa mũi rồi tiếp tục xử lý tấu chương, chẳng qua đầu óc hắn vẫn không tự chủ được mà hiện lên bóng hình của Chu Vô Tâm…
Lần này, hắn vô cùng khẳng định, hắn thật lòng.
Hắn chưa từng yêu thích một người nào giống nàng trước đó.
Đặc biệt là khi nghe bọn cung nhân nói mấy ngày qua nàng trộm đồ khắp nơi để đưa đến chỗ Bắc Vọng, nghe bọn chúng nói nàng vì Bắc Vọng mà lấy kiếm chặt tay người khác, nghe bọn chúng nói nàng ôm chăn của mình đến cho Bắc Vọng… Thì hũ giấm trong lòng hắn không ngừng lan tràn từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.