Chu Vô Tâm ngồi bên cạnh Bắc Vọng, kéo kéo cánh tay hắn: “Bắc Vọng, ta có vài ý tưởng, ngươi nghe thử có được không nhé.”
“Ý tưởng gì?”
“Ngươi nhìn xem, chỗ này hoang tàn, vắng vẻ đến mức chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng, một mình ngươi ở đây chắc sẽ rất lạnh lẽo, cô quạnh. Ta nghĩ thế này, hay chúng ta trang trí lại nơi này đi.”
“Trang trí?”
“Ừm, là làm nơi này rực rỡ, đẹp đẽ hơn ấy, ngươi thấy thế nào?”
Bắc Vọng hơi nhướng mày: “Nơi hoang tàn này có gì tốt mà trang trí.”
“Có nha, đây là chỗ ở của ngươi mà. Trong sách có nói, con người phải sinh sống ở nơi hoa thơm chim hót, sạch sẽ, dễ chịu thì tâm tình mới có thể tốt lên được. Chúng ta phải làm từ những việc nhỏ nhặt nhất, thay đổi từng chút từng chút mới tìm được thứ làm bản thân vui vẻ chứ.”
Những thực tế không giống trong sách.
Bắc Vọng do dự nhìn nàng, chân mày nhíu chặt nhìn ra cửa lớn: “Ngươi có thể làm được gì?”
“Ta ném vào, ngươi đón lấy.”
“Lại là trộm đồ sao?”
Chu Vô Tâm gật đầu.
“Ngươi không sợ bị bắt sẽ bị phán tội chết à?”
Sợ cái gì, có Ninh Liên làm chỗ dựa, cho dù bị bắt nàng cũng không tin hắn sẽ thấy chết mà không cứu.
“Không sợ.”
“Tại sao?”
“Sao hôm nay ngươi hỏi nhiều như vậy.” Lúc này Chu Vô Tâm thật sự không dám nói ra những chuyện liên quan đến Ninh Liên bởi nàng không biết trong lòng Bắc Vọng, Ninh Liên có vai trò thế nào, đặc biệt khi Ninh Liên còn là đệ đệ của hắn, nàng sợ nếu nói ra sẽ khiến hắn không vui, vì thế quyết định không nói gì cả: “Ta trộm đồ rất lợi hại, yên tâm đi, ta sẽ không bị bắt đâu.”
“Ngươi...” Bắc Vọng vốn muốn nói thêm gì đó nhưng lúc này Chu Vô Tâm đã đứng lên, vô cùng phấn khởi bắt đầu tưởng tượng xem sẽ phải sắp xếp đồ đạt thế nào thì mới lợp lý, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện những thứ đó có thể mang vào sân không, càng không tính xem tính khả thi của chuyện này là bao nhiêu.
Mà Bắc Vọng cũng không muốn làm nàng mất hứng, nhìn dáng vẻ vui vẻ, phấn chấn của nàng, hắm trầm mặc, đột nhiên nghĩ nếu thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao nhiêu.
Hắn cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng mang theo cảm giác ngọt ngào, vui sướng.
Điều này khiến hắn phát nghiện, không muốn nó mất đi.
“Chu, Vô, Tâm.” Bắc Vọng yên lặng, trịnh trọng thầm gọi tên nàng trong lòng: Vô Tâm, ngươi có biết không, thật ra, chỉ cần một việc nhỏ bé thế này cũng có thể khiến ngươi lưu lại dấu ấn vĩnh viễn trong lòng người khác.
Cả đời này, cũng không có cách nào xóa đi được...
…
Khoảng thời gian sau đó Chu Vô Tâm vô cùng bận bịu, mà nàng bận bịu vì cái gì chẳng phải rất rõ ràng sao: Nàng đang vội đi trộm đồ.
Mặc dù Ninh Liên đã dặn nếu nàng muốn cái gì có thể trực tiếp nói với cung nhân, để bọn họ chuẩn bị, nhưng thứ nàng cần rất nhiều, và nàng càng không muốn bị người khác biết nàng dùng những thứ này làm gì cho nên nàng cũng chỉ có thể đi ăn trộm mà thôi.
Vì có thể “trang trí” viện của Bắc Vọng thật đẹp, Chu Vô Tâm đặc biệt liệt kê một tờ danh sách dài những thứ cần trộm, mà mỗi khi tích góp được thứ nào lại chọn thời cơ thích hợp để ném vào viện của Bắc Vọng.
Vốn nàng cho rằng, những thứ nàng trộm đã tương đối đủ, muốn đến chỗ hắn để bắt đầu công việc, thì khi đến nơi, lúc nhìn thấy cửa viện mở rộng, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao quan hệ giữa Bắc Vọng và Ninh thuần có vẻ rất tốt nhưng chỗ Bắc Vọng ở lại hoang vu, lạnh lẽo như thế.
Chỉ cần cửa lớn nơi này không khóa, vậy nhất định là Ninh đế lại nghĩ ra cách gì để hành hạ, ngược đãi Bắc Vọng rồi.
Lúc nàng nhìn giường chiếu rỗng tuếch, nhìn những tên nô tài thừa dịp Bắc Vọng bị trói lại không thể giết người mà lén lút mang hết những thứ nàng vất vả trộm được đi, nàng đã thật sự tức giận, phẫn nộ, rít gào.Nàng không ngờ với thanh danh khủng bố của Bắc Vọng mà những người này vẫn không sợ chết, dám đến cướp đồ chỗ hắn.
Nàng xông tới cướp tấm ga trải giường cuối cùng, cũng có thể vì hôm nay để tiện trộm đồ, trên người nàng mặc một bộ quần áo của cung nữ, cho nên những tên nô tài kia chỉ nghĩ nàng là một cung nữ không biết quy cũ, không chút kiêng kị đoạt đồ từ tay nàng, đồng thời còn không quên nhấc chân đạp nàng một cái thật mạnh.
Bàn về thể lực hay thuân thủ sao Chu Vô Tâm trở thành đối thủ của bọn chúng được, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc chăn đơn cuối cùng trên giường bị lấy đi mà không thể làm gì được.
Còn Bắc Vọng bị trói ở một bên chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
Chu Vô Tâm bò dậy từ dưới đất, nói với Bắc Vọng: “Sao bọn họ có thể đối xử với ngươi như vậy?”
Giọng nói của Bắc Vọng rét lạnh như chính khối băng bị hắn quỳ dưới chân: “ Ta quen rồi.”
Nghe thấy ba chữ này, Chu Vô Tâm lập tức quỳ tại chỗ khóc lên, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Sao bọn họ lại đối xử quá đáng với như như vậy…”
Tâm tình Bắc Vọng bị tiếng khóc của nàng làm cho buồn bực mất tập trung: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta không cần những thứ đó.”
Chu Vô Tâm hơi ngưng lại, lau khô nước mắt: “Ngươi chờ, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Nói xong, lập tức xông ra ngoài.
Rất nhanh, Chu Vô Tâm đã đổi sang một bộ quần áo khác, đem toàn bộ chăn, gối, nệm trên giường mình đến chỗ Bắc Vọng, sau đó lặng lẽ trốn sau cửa chờ đám nô tài kia đến.
Quả nhiên, không bao lâu sau bọn chúng lại tới nữa.
Nhìn thấy trên giường có thêm chăn nệm mới, muốn đến thu dọn thì Chu Vô Tâm đã nhanh chóng từ sau cửa đi ra.
Nhìn trên người nàng mặc quần áo của chủ nhân, đám nô tài hơi sững sờ, cũng không biết nàng có thân phận gì, muốn quỳ cũng không được, mà đứng ngây người ở đó cũng không xong.
Gương mặt Chu Vô Tâm lạnh lẽo, từ từ lấy chiếc quạt bạch ngọc ra.
Đây là chiếc quạt mà nàng đã lừa gạt chỗ Ninh Liên trước đó, đến bây giờ vẫn chưa trả lại cho hắn. Nàng cũng biết cây quạt này đại diện cho Ninh Liên, quả nhiên khi vừa nhìn thấy cây quạt trong tay nàng, bọn chúng lập tức sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Dân gian có câu nói thế này: Người lương thiện không có nghĩ họ không biết tàn nhẫn..
Mà hôm nay, Chu Vô Tâm lại càng phải tàn nhẫn để lập uy, khiến bọn chúng biết đồ của Bắc Vọng không thể tùy tiện mang đi được.
Chu Vô Tâm hung ác rút thanh kiếm trộm được từ Đông cung, lại gần tên nô tài đã đạp nàng lúc nãy, không chút do dự mà chặt đứt ngón tay của gã, đồng thời còn không quên lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu ngươi dám kêu một tiếng thì ta lập tức chém đứt ngón tay tiếp theo của ngươi.”
Đám nô tài bị hành động của Chu Vô Tâm dọa đến mặt mũi xám trắng, mồ hôi lạnh liên tiếp chảy ra, mà tên nô tài bị nàng cắt ngón tay càng không dám thở mạnh, ôm tay dùng sức gật gật đầu.
Chu Vô Tâm rất hài lòng với phản ứng của mấy người bọn họ, ném thanh kiếm qua một bên: “Nhìn thấy chưa, nếu như lại để ta thấy ở đây thiếu mất thứ gì thì kết cục của các ngươi không chỉ đơn giản là mất một ngón tay như hắn đâu.”
“Vâng vâng vâng.”
Chu Vô Tâm vòng tới trước mặt bọn họ: “Cút.”
Vừa dứt lời, đám nô tài như được lệnh đặc xá, lập tức khom người chạy trốn mất dạng.
Mà khi Bắc Vọng im lặng xem xong một màn này, hắn không ngờ ngoài gương mặt tươi cười ấm áp lúc bình thường, nàng còn có bộ dạng lạnh lẽo, hung ác như vậy, điều này càng khiến hắn nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa.
Hiện tại Chu Vô Tâm cũng không có tâm trí đâu mà quan tâm Bắc Vọng sẽ nghĩ gì về mình, bởi sau khi đám nô tài đi khỏi, hai tay nàng vẫn không ngừng run rẩy, nàng càng không dám nhìn ngón tay đầy máu trên đất. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng máu lạnh và tàn nhẫn như vậy.
Đừng thấy nàng hành động lưu loát, dứt khoát nhưng thật ra tâm tình nàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
“Ha ha ha ha ha...” Bắc Vọng nhìn bàn tay đang run rẩy của nàng, đột nhiên cười to lên. Chu Vô Tâm bị tiếng cười của hắn kéo tỉnh lại, chăm chăm nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Ngốc ngếch.”
Haiz cũng không biết có phải con cái Ninh đế đều được di truyền tính độc mồm độc miệng, thích nghĩ một đằng nói một nẻo không, mà tên nào tên nấy cũng vậy, đặc biệt là tên trước mắt này.
Rõ ràng vẻ mặt rất thưởng thức nàng nhưng mở miệng lại mắng nàng ngốc ngếch, nếu sức chịu đựng của nàng kém thì có lẽ nàng đã nhào tới đánh hắn một trận rồi.