Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 37: Lật mặt

Trước Sau

break
Trận binh biến ngoài thành giằng co cả một buổi sáng cuối cùng lại được dập tắt trong nháy mắt. Quay lại cuộc chiến thầm lặng trong nội cung, Triệu Thái hậu lúc này như con mèo nhỏ, vô cùng nhu thuận ngậm miệng ngay khi nhận được cái phẩy tay của Hoa Đào công tử. Bà ta e thẹn nép vào lòng hắn, tùy hắn muốn làm gì thì làm. Hoa Đào công tử nhìn Vân Thuận Đế từ đầu đến chân, vẻ mặt tràn ngập tà khí.

“Nhi tử, còn không mau bái kiến phụ thân của ngươi.”

Vân Thuận Đế nheo mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi đang diễn một màn ôm ôm ấp ấp vô cùng gai mắt trước mặt, không coi lời của hắn ra cái đinh gì, nhìn trừng trừng Triệu Thái hậu.

“Thái hậu, ta hỏi chuyện này là sao?”

“Hoàng nhi, như hắn đã nói, hắn chính là cha ngươi.”

Một lời đơn giản như sét đánh ngang tai, Vân Thuận Đế mặt trắng nhợt, lùi lại một bước, đôi mắt tràn ngập hoang mang.

“Làm sao… làm sao có thể? Tin đồn… hóa ra tin đồn là thật. Ha ha… ha ha ha…”

Vân Thuận Đế hết nhìn mẫu thân lại quay sang nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, khuôn mặt tràn ngập bi thương cùng bàng hoàng, cuối cùng cười lên một tràng dài đầy vẻ mỉa mai, tự giễu.

“Nhi tử của ta, còn không mau mau nhận phụ thân.”

“Ngươi không phải là phụ thân của ta.” Vân Thuận Đế trừng mắt quát “Phụ thân của ta đang nằm ở Hoàng lăng, là Tiên hoàng của Lạc Thiên quốc, không phải ngươi.”

“Phi Thiên, ta hôm nay đến đây là để cứu con. Hiện tại, hơn hai ngàn thuộc hạ của ta đang phục mình nằm chờ ở xung quanh kinh thành. Chỉ cần con gọi ta một tiếng phụ thân, viết chiếu thoái vị, nhường ngôi lại cho ta, ta liền truyền lệnh xuất quân, nội ứng ngoại hợp, Lạc Thiên quốc coi như vượt qua được một trận gió tanh mưa máu.”

“Hoa Đào ca ca, thế này là thế nào?”

Triệu Thái hậu nghe hắn nói xong thì giật mình thảng thốt, ngẩng đầu lên hỏi. Theo kế hoạch đã định, hắn đem quân cứu nguy cho kinh thành, để cha con nhận mặt nhau, bà ta sẽ khuyên nhủ Vân Thuận Đế sẽ ban cho hắn một chức quan lớn trong triều, rồi dần dần khống chế toàn cục, để thiên hạ toàn bộ rơi vào tay của nhà họ Hoa. Hoa Đào công tử cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng mình, nụ cười đắc thắng rạng rỡ, đôi mắt chiếu ra những tia hàn quang tràn ngập vẻ khinh bỉ.

“Tĩnh Nhi, nàng thật ngây thơ, Phi Thiên đã là hoàng đế, hắn chắc chắn dám giết chết phụ thân, chứng minh dòng máu huyết thống hoàng thất để bảo trì ngôi vị. Nàng nghĩ hắn sẽ vui vẻ nhận ta sao? Đúng là nữ nhân ngu ngốc!”

Triệu Thái hậu còn chưa kịp hiểu thì đã bị hắn đẩy một cái ngã bệt xuống đất, dáng vẻ chật vật thê thảm, lúc ngẩng đầu lên liền thấy một ánh mắt lạnh như băng từ hắn.

“Hoa Đào ca ca, tại sao… không phải chúng ta là phu thê sao? Sao chàng lại…”

“Phu thê? Ha ha ha…” Hoa Đào công tử mỉa mai cười lớn, tiếng cười âm âm khắp Càn Khôn Cung. “Ta kết làm phu thê với ngươi, vờ quy thuận Triệu Lập Minh giúp hắn soán ngôi, toàn bộ chỉ vì một ngày hôm nay mà thôi, ngươi cũng đã hy sinh vì ta rất nhiều, ta nhất định nhớ kỹ. Ha ha… ha ha ha…”

Vân Thuận Đế nãy giờ vẫn im lặng quan sát, dần dần cũng hiểu mọi chuyện, hắn nhìn vị Thái hậu lúc nào cũng băng tuyết lạnh lùng nay đang rơi lệ đau lòng vì bị lợi dụng, trong mắt không hề có một tia thương tiếc.

“Thái hậu, ta là nhi tử của hắn, còn Vũ Nhi cùng Thành Nhi…”

“Không, chúng là nghiệt chủng, là con của tên vô lại kia, hắn áp bức ta, ta không muốn có chúng, chúng là nghiệt chủng.”

Triệu thái hậu vừa đau lòng tình nhân vừa gào thét trút giận, nghĩ đến bao nhiêu năm hy sinh vì nam nhân kia, hy sinh làm con cờ cho Triệu gia, những tưởng được đền đáp xứng đáng, nào ngờ quanh đi quẩn lại, số phận trêu ngươi, bà ta vẫn chỉ là một con tốt thí bị đem ra lợi dụng, cảm giác nhục nhã ê chề khiến bà ta như già đi chục tuổi, còn đâu vẻ cao cao tại thượng, xinh đẹp chói mắt, chỉ còn lại một nữ nhân bị bỏ rơi nằm gục người trên thảm, khóc đến thê thảm.

“Nhi tử của ta, mau mau quyết định, phụ thân ngươi không có lòng kiên nhẫn đâu.”

Hoa Đào công tử nghiến răng nói, hai tay xiết chặt đầy vẻ khó chịu. Vân Thuận Đế nhếch mép cười nửa miệng, thách thức lên tiếng.

“Nếu ta không làm theo ngươi thì sao?”

“Được, được lắm, đúng là con ta, ngang bướng như nhau. Nghiệt chủng, ngươi nếu không thuận theo ta, vẫn có người sẽ thuận theo ta. Đồ đệ.”

Một luồng gió nhẹ thổi bên trong Càn Khôn cung, sau tiếng gọi của Hoa Đào công tử, một bóng bạch y liền xuất hiện, cung cung kính kính đứng sau lưng Hòa Đào công tử. Hắn không quay lưng lại, mắt vẫn khóa chặt trên người Vân Thuận Đế, nhếch mép cười đắc thắng.

“Mau bỏ mặt nạ xuống.”

Bạch y nam nhân chính là Vô Danh công tử khẽ dạ một tiếng, đứng thẳng người lên, tay chậm rãi hạ mặt nạ xuống. Vân Thuận Đế nheo mắt nhìn bạch y nam nhân, cười rộ lên.

“Vũ Nhi, chơi có vui không?”

Càn Khôn Cung tràn ngập không khí căng thẳng, Vân Thuận Đế đứng mặt đối mặt với Hoa Đào công tử cùng Vô Danh công tử, Triệu Thái hậu đã khóc đến mềm oặt người ở một góc. Một câu của Vân Thuận Đế khiến Hoa Đào công tử và Triệu Thái hậu cùng giật mình, một người ngẩng phắt đầu lên, một người kinh ngạc quay lại, miệng mồm há hốc.

Phụng Phi Vũ một thân bạch y, lúc đeo mặt nạ thì bề ngoài chẳng khác gì Vô Danh công tử, khuôn mặt lãnh đạm như nước, không nhanh không chậm lên tiếng.

“Hoàng huynh, chơi đủ rồi đấy.”

“Ngươi… ngươi… đồ đệ của ta đâu?”

Hoa Đào công tử run run hỏi, chỉ thấy bàn tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng Phụng Phi Vũ vung lên, một cái đầu bê bết máu, hai mắt trợn trừng, tóc tai rũ rượi lăn long lóc trên nền đá hoa cương, cuối cùng dừng lại trước mặt Triệu Thái hậu. Bà ta nhìn khuôn mặt giống với Vân Thuận Đế đến chín phần đang trợn mắt nhìn mình thì bị dọa đến khiếp sợ, hét lên một tiếng hoảng sợ, tay chân quýnh quáng quơ loạn lùi về sát chân ghế gần đó, toàn thân run đến lợi hại.

Hoa Đào công tử nhìn thấy đồ đệ hắn nhọc công tìm kiếm rồi nuôi dạy mười mấy năm qua cuối cùng chết thảm, kế hoạch tráo đổi long nhan cũng theo đó tan thành mây khói thì giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt thành quyền, quay phắt qua nhìn Phụng Phi Vũ định xuất chưởng giết người.

Nào ngờ Phụng Phi Vũ lại nhanh như chớp phi thân đến đứng chắn trước mặt Vân Thuận Đế, lạnh lùng hô to.

“Hộ giá.”

Cánh cửa rộng lớn của Càn Khôn Cung bật mở, Doãn Trực cùng ngự lâm quân đã chờ sẵn từ trước liền ào vào như vũ bão, giáo gươm tua tủa sáng đến chói mắt, rất nhanh đã bao vây lấy Hoa Đào công tử. Cùng lúc, Doãn đại tướng quân Doãn Thiên Chiêu cũng lôi xềnh xệch một thân thể bê bết máu vào Càn Khôn Cung, quăng hắn ngã xuống ngay bên cạnh chân Hoa Đào công tử.

Triệu Lập Minh như một chiếc mền rách khẽ rên lên một tiếng, chiến bào chỗ rách chỗ bị đâm trúng, máu vẫn còn ri rỉ chảy ra. Hắn ngẩng đầu thấy Hoa Đào công tử âm lạnh đứng cạnh, sắc mặt vô cùng kém, tự biết toàn cục đã bại, chỉ biết nghiến răng im lặng.

Hoa Đào công tử bị bao vây lại nhìn thấy Triệu Lập Minh một thân thê thảm thì cũng tự hiểu nhưng hắn vẫn không chút suy suyển khiếp sợ, một vẻ đắc thắng cao ngạo đứng giữa rừng gươm giáo đang chĩa vào mình. Triệu Lập Minh hơi nhích người tránh xa hắn một chút, lại nhìn lên Phụng Phi Vũ đang sừng sững đứng chắn trước mặt Vân Thuận Đế, khuôn mặt hoang mang muôn phần, không biết đây là thật hay giả.

Phụng Phi Vũ hạ mắt nhìn lão già sắp chết giây lát, ánh mắt loang loáng vẻ giận dữ lại có chút đắc ý, giọng nói lạnh lẽo vang vang trong Càn Khôn Cung.

“Triệu Lập Minh, ba vạn đạo phỉ cùng hai ngàn quân tiếp viện của ngươi đã bị Hầu gia Mạc Kỳ Phong quét sạch từ mấy ngày trước. Ngươi thông đồng bán quốc cùng Thái tử Hoàng Hải quốc, tạo phản soán ngôi vua, bằng chứng đã rõ, ngươi còn gì chối cãi nữa không?”

Phụng Phi Vũ nhắc tới Mạc Kỳ Phong thì vừa nghiến răng nghiến lợi nói vừa liếc xéo Vân Thuận Đế một cái, nhớ lại hai người nào đó bề ngoài thì đồng ý với hắn, sau lưng lại dám hạ thuốc khiến hắn mê man hơn hai ngày trời, đến lúc tỉnh dậy thì đã muộn, hắn chỉ có thể nuốt giận lặng lẽ ẩn mình ở kinh thành, đếm từng ngày một chờ Mạc Kỳ Phong cùng Hồ Thủy Linh chiến thắng trở về.

Triệu Lập Minh cúi đầu không nói, có câu gừng càng già càng cay, nhưng cũng có hai câu khác hậu sinh khả úy, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tham vọng một đời của lão đã tan tành mây khói.

“Hồ Thủy Linh tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Một giọng nói nữ tính trong vắt như chuông vang lên từ bên ngoài Càn Khôn Cung, đám người ngự lâm quân rất nhanh tự động rẽ ra hai bên, nhường đường cho một nữ tử bước vào. Cái tên Hồ Thủy Linh vừa thốt lên liền khiến mấy nhân vật có mặt trong Càn Khôn cung cùng dời sự chú ý về phía nàng, mỗi người lại là một vẻ mặt khác nhau. Nữ nhân mặc chiến bào đen khá giống với chiến bào mà Định Vương Gia hay mặc ra trận, áo choàng đỏ còn nhuốm bụi đường, khuôn mặt trắng trẻo hơi sạm đen sau một thời gian lăn lộn nơi chiến trường.

“Bình thân, Hồ Thủy Linh, vất vả cho ngươi rồi.” Vân Thuận Đế bước ra từ sau lưng Phụng Phi Vũ, vẻ mặt xanh xao mệt mỏi đã không còn, thay vào đó là một vẻ đỉnh đạc đường hoàng, cao cao tại thượng.

“Linh Nhi.” Phụng Phi Vũ khẽ gọi, suốt thời gian xa cách hắn ăn không ngon ngủ không yên, chờ chờ mong mong, cuối cùng cũng thấy được nàng trở về, bao nhiêu giận dữ cùng nộ khí đều bị vẻ mệt mỏi, tiều tụy vì hành quân gian khổ của nàng đánh bay đi đâu mất, lòng hắn vừa thương lại vừa xót, chỉ hận không thể bay ngay đến ôm lấy nàng vào lòng.

“Ngươi… ngươi là ai? Ngươi không thể là Hồ Thủy Linh.” Triệu Thái hậu vừa mơ hồ tỉnh dậy liền thấy Hồ Thủy Linh bước vào, trong lòng hoảng hốt, hoang mang, không biết người này là ai, chẳng phải Triệu Lệ Chi đã bị tình lang yêu quý của bà giết chết rồi sao, còn Hồ Thủy Linh trong ngục cũng đã bị bà cho hủy thi diệt tích. Vậy người đứng đây là ai?

“Ngươi còn sống sao?” Hoa Đào công tử nhận được tin Hồ Thủy Linh đã chết dưới tay đồ đệ Vô Danh của mình, nay lại thấy một người khác đứng sờ sờ trước mặt, nhất thời cũng hoang mang khó hiểu.

“Thái hậu, ý ngài là muốn nói đến Hồ Thủy Linh này.”

Nàng vừa dứt lời liền khẽ vỗ tay một cái, Song Hổ từ ngoài lôi vào hai thân thể hôi rình, dặt dẹo, kẻ ú ớ không nói nên lời, người thì bị hủy một nửa khuôn mặt, ném thẳng về phía Hoa Đào công tử. Triệu Lập Minh đang mơ mơ hồ hồ thì đã thấy nữ nhân bị hủy dung nằm sòng soài gần đó khe khẽ rên rỉ.

“Phụ thân.”

Triệu Lập Minh nghe tiếng gọi quen thuộc thì giật mình nhưng âm thanh liền bị tắt nghẽn trong cổ họng, nhắm mắt quay đầu làm ngơ, vờ như không quen biết. Triệu Lệ Chi suốt thời gian qua bị đem cho Hải Nguyệt làm vật thí nghiệm, sống không bằng chết, giờ phút này thấy phụ thân cũng đã thành bại tướng, chỉ đành nghiến răng khóc thầm, chờ đợi số mệnh.

Hoa Đào công tử cùng Triệu thái hậu rất nhanh liền nhận ra Triệu Lệ Chi, lúc này liền quay đầu nhìn nữ nhân có khuôn mặt của Hồ Thủy Linh đang ú ớ nằm một đống gần đó. Vân Thuận Đế chợt cười khẩy một cái, nói.

“Thái hậu, người không nhận ra Phi Tuyết của người sao?”

“Phi Tuyết?”

Triệu Thái hậu giật mình nhớ ra ả cung nữ vô danh tiểu tốt được mình cử đi ám hại Phụng Phi Vũ, ánh mắt đảo qua liếc lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ bán tín bán nghi nhìn về phía tình lang. Hoa Đào công tử rất nhanh liền hiểu rõ mọi chuyện, ngửa cổ cười to.

“Chim sẻ rình sâu, không ngờ lại thành mồi ngon cho kẻ khác. Ha ha ha… được, được, rất thú vị. Nhưng Phi Thiên, nhi tử của ta, con vẫn không thể chối bỏ được cội rễ của mình, ta chính là phụ thân của con, con không có huyết thống hoàng thất, giờ đây, nếu con khôn ngoan thì thuận theo lời ta. Phụ tử ta sẽ cùng nhau chia sẻ giang sơn này.”

Vân Thuận Đế hừ lạnh một tiếng, ánh mắt một vẻ đắc thắng, lười biếng dựa vào Phụng Phi Vũ đứng cạnh, tựa tiếu phi tiếu nói.

“Hoa Đào lão tử, ta từ khi nào có chung dòng máu của ngươi, trong người ta đích thực là huyết thống hoàng thất, không ai dám nghi ngờ.”
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc