Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 36: Kinh biến

Trước Sau

break
Cuộc chiến tại Nam Sơn thành toàn thắng, tin vui chưa kịp về đến kinh thành thì tin xấu lại ập đến. Mấy ngày sau khi Định Vương dẫn quân đến Nam Sơn thành, không biết từ đâu bỗng rộ lên một tin chấn động trời đất, đương kim hoàng thượng Vân Thuận Đế không phải là con ruột của tiên hoàng. Dù tin đồn rất nhanh được dập tắt nhưng đã để lại những câu hỏi còn để ngỏ trong lòng mỗi người, nhất là những vị quan đầu triều. Ai ai cũng biết Tiên hoàng cả đời chỉ sủng một mình Triệu Thái hậu, lúc trước đã có vô số tin đồn thất thiệt về vị hoàng đế này, một trong số đó chính là Hoàng đế bị bệnh khó nói nên chỉ chuyên sủng một mình Hoàng hậu nhằm che dấu.

Giờ tin đồn Vân Thuận Đế không phải dòng dõi hoàng thất rộ lên khiến những lời đồn ngày xưa sống lại. Chuyện mỗi ngày một ầm ĩ, dù có mang quan binh ra trấn áp cũng không thể đem toàn bộ dân chúng chém chết được. Dần dần, giới nho sĩ trên cả nước cũng bắt đầu tham gia vào chuyện này. Thậm chí người đứng đầu Quốc Tử Giám còn dẫn các giám sinh đến trước Hoàng Thành quỳ suốt một ngày một đêm, dâng sớ đòi Triệu Thái hậu ra mặt làm rõ chuyện này.

Tình hình càng lúc càng rối ren, người nắm rõ mọi chuyện là Triệu Thái hậu lại một mực cáo ốm, không chịu ra mặt. Rất nhanh, các thế lực ngầm luôn chống đối Vân Thuận Đế cũng dần lộ mặt, dán truyền đơn khắp nơi đòi Vân Thuận Đế thoái vị, nhường ngôi cho Định Vương Phụng Phi Vũ.

Buổi thiết triều hôm ấy, không khí vô cùng nặng nề. Vân Thuận Đế chống cằm mệt mỏi ngồi trên ngai vàng nhìn hơn một nửa đám quần thần đang quỳ dưới điện, dùng áp lực từ quan đòi hắn phải làm rõ chuyện này. Vân Thuận Đế gõ gõ ngón tay một cách không kiên nhẫn, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, nhếch mép nặng nề lên tiếng.

“Các ngươi muốn ép trẫm?”

“Hoàng thượng, cho dân chúng một câu trả lời là một cách để dập tắt toàn bộ những binh biến có thể xảy ra. Xin hoàng thượng hãy vì Lạc Thiên quốc.”

“Xin hoàng thượng hãy vì Lạc Thiên quốc.”

Một đám quan lại cùng nhất tề hô theo lời tể tướng, đầu cúi thấp, mũ quan cầm trên tay vô cùng kiên quyết. Vân Thuận Đế tức đến run người, giận dữ nhìn lão tể tướng Trầm Thiên Úy đã phục vụ suốt hai đời vua, Tiên hoàng là người như thế nào, lão nắm rõ nhất, nay lại hùa theo thiên hạ, ép buộc Hoàng thượng là hắn. Quả thật là gan, gan cùng mình… Chỉ nghe rầm một tiếng, đám quan đang khom lưng chờ đáp án bên dưới chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy tiếng nói ai ái cao lanh lảnh của Đàm công công vang khắp điện Thái Hòa.

“Hoàng thượng, hoàng thượng, mau gọi thái y.”

Vân Thuận Đế giận đến nộ khí xung thiên, hộc máu ngay tại buổi thiết triều, mê man bất tỉnh suốt hai ngày, sau đó thì sức khỏe ngày một kém đi, suốt ngày nằm trên giường. Thái y viện thất sách bó tay, tra đủ mọi loại sách vẫn không ra bệnh, ngày thứ hai sau khi Vân Thuận Đế tỉnh lại, Triệu Thái hậu thấy con vẫn chưa có tiến triển, giữa Càn Khôn Cung giận dữ mắng chửi đòi chém đòi giết, đến khi Vân Thuận Đế lên tiếng mới hạ bớt chút lửa giận.

Triệu Thái hậu hung hăng đuổi hết đám cung nữ thái giám cùng lũ lang băm hoàng thất kia ra, lo lắng ngồi xuống chiếc ghế để cạnh long sàn.

“Hoàng thượng, ngươi thấy như thế nào rồi?”

Vân Thuận Đế một mặt xanh xao hốc hác, mới bệnh vài ngày mà người đã gầy đi không ít, hắn mệt mỏi dựa lưng vào gối êm, nặng nề nói.

“Thái hậu, người không cần lo lắng, chỉ là chút mệt nhọc…”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, không xong rồi.”

Đàm công công từ ngoài bỗng chạy vụt vào, sắc mắt còn xanh hơn cả Vân Thuận Đế, quỳ rạp dưới đất run đến lợi hại. Triệu Thái hậu đanh giọng quát.

“Nô tài to gan, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi…”

“Thái hậu, Đàm công công theo ta đã lâu, ta biết không có chuyện gấp hắn không dám làm cán. Đàm công công, mau nói.” Vân Thuận Đế nắm lấy tay Triệu Thái hậu ngăn cản cơn giận lại sắp phát tác của bà.

“Tạ Hoàng thượng không trách tội. Bẩm Hoàng thượng, Triệu tướng… không, Triệu Lập Minh bất ngờ dẫn quân bao vây kinh thành, Ưu Đàm nguyên soái đã dẫn quân trấn thủ nhưng… nhưng hiện nay Định Vương gia đã dẫn 20 ngàn quân đi Nam Sơn châu, quân số không đủ, cổng thành chỉ e là không chống đỡ…”

Triệu Thái hậu vừa nghe xong thì hô lên một tiếng nho nhỏ, vừa giận vừa sợ, run lẩy bẩy ngồi phệt xuống ghế, mặt mày như tắc kè hoa, lúc xanh lúc đỏ lại lúc trắng, lẩm bẩm những câu khó hiểu.

“Tại sao? Làm sao có thể? Vì sao còn chưa đến?”

Vân Thuận Đế nghe tin dữ ập đến, bản lĩnh cũng không phải hạng thường, đưa tay cho Đàm công công đỡ hắn đứng lên, cứng rắn ra lệnh.

“Mang chiến bào lại đây.”

“Hoàng thượng, thân thể của người…” Triệu Thái hậu vội vã níu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.

“Hoàng thượng, long thể…” Đàm công công cũng vội lên tiếng thì đã nghe Vân Thuận Đế gắt lên.

“Đến lúc này mà còn long thể cái gì. Cho dù còn chút hơi tàn trẫm cũng phải ra đó. Trẫm muốn chính tai nghe xem Triệu Lập Minh muốn nói gì.”

“Bẩm Hoàng thượng.”

Lại thêm một tên thái giám khác đến, Vân Thuận Đế vừa đưa tay cho Đàm công công mặc chiến bào vừa lạnh giọng gắt.

“Nói.”

“Bẩm Hoàng thượng, Triệu Lập Minh ở trước cổng chính phía Nam ngang nhiên nói Hoàng thượng… Hoàng thượng…”

“Nói tiếp, ta miễn tội cho ngươi.”

“Hắn nói Hoàng thượng… không mang huyết thống hoàng thất, nội trong một canh giờ phải mở cổng thành, viết chiếu thoái vị…”

“Tình hình quân lực của hắn thế nào?” Vân Thuận Đế chẳng buồn nghe tiếp, lãnh đạm lên tiếng hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, hơn mười lăm ngàn quân hiện đang bao vây các cổng ở kinh thành.”

“Phản rồi, phản rồi! Ngươi, cả đám cung nữ các ngươi nữa, cút ra ngoài cho trẫm. Đàm Liên Tử, gọi Doãn Thiên Chiêu đem quân trấn các cổng Đông, Tây và Bắc cho trẫm, trẫm sẽ đích thân cầm quân tại cổng Nam.”

“Hoàng thượng, sức khỏe…”

“Câm mồm, mau cút!”

Vân Thuận Đế giận dữ quát lên, tiện chân đá luôn cái bàn ở gần đó ngã lăn lốc. Đàm công công cùng lũ thái giám cung nữ im lặng cúi đầu chịu đựng cơn giận của hoàng đế, vội vội vàng vàng lui ra.

“Hoàng thượng, ngươi không thể… không thể đi được.”

Triệu Thái hậu thấy Vân Thuận Đế tiếp tục đội mũ giáp thì càng sợ hãi, níu chặt tay áo của Vân Thuận Đế, lắc đầu như điên. Vân Thuận Đế quay đầu nhìn bà ta, chưa kịp nói tiếng nào thì chợt ho dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, ướt cả chiến bào vừa mặc vào.

“Hoàng thượng, mau, mau gọi thái y.”

Triệu Thái hậu mặt trắng bệt, lắp ba lắp bắp vừa gọi vừa đỡ Vân Thuận Đế ngã sấp dưới đất. Những vì quá hoảng loạn lại thêm nước mắt cứ lăn dài mà âm thanh vo ve như tiếng muỗi, người đứng cách đó vài bước chân còn chẳng nghe được, huống chi đám người đã xáo xào ồn ả ngoài kia.

“Tĩnh Nhi, đừng khóc, ta đã đến với nàng đây.”

Triệu Thái hậu đang khóc đến oặt người, tay run run đỡ lấy Vân Thuận Đế đứng còn không vững, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia thì mặt mày liền tràn ngập vui mừng, quay đầu bốn phía nói gấp.

“Hoa Đào ca ca, ngươi đã đến.”

Giữa Càn Khôn cung rộng lớn, Hoa Đào công tử không biết từ đâu xuất hiện, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ đỉnh đạc cao cao tại thượng nhìn Triệu Thái hậu và Vân Thuận Đế. Vân Thuận Đế ôm ngực đau đớn, trừng mắt nhìn gã nam nhân lạ hoắc ngang nhiên đứng trong tẩm cung của hắn, nghiến răng quát.

“Kẻ nào to gan?”

“Hoàng nhi, không được hỗn.”

Triệu Thái hậu cũng quát lại một câu, bỏ mặc Vân Thuận Đế bị làm cho ngạc nhiên đến hóa đá ngồi bệt trên nền đá hoa cương thượng phẩm, vội vàng nâng tà váy chạy đến, nhào vào lòng nam nhân kia, nghẹn ngào trách móc.

“Phu quân, thiếp cứ nghĩ chàng không đến.”

“Ta xin lỗi nàng. Nàng đừng lo nữa, đã có ta ở đây rồi.”

Vân Thuận Đế nhìn một màn chướng tai gai mắt thì nộ khí càng cao, chật vật dựa vào ghế đứng dậy.

“Thái hậu, chuyện này là sao?”

Cùng lúc, tình hình chiến sự bên ngoài cổng kinh thành diễn ra vô cùng căng thẳng. Triệu Lập Minh bí mật nuôi quân suốt mấy năm qua, ẩn nhẫn chờ đợi cuối cùng thời cơ cũng đến. Định Vương dẫn hai vạn quân đi Nam Sơn châu xa xôi khiến binh lực của kinh thành có phần suy yếu. Hắn chờ vài ngày liền nhận được bồ câu đưa thư báo tin chiến thắng ở Nam Sơn châu, Triệu Lập Minh ngay lập tức đem tin đồn Vân Thuận Đế không phải dòng dõi hoàng thất tung ra, rối loạn lòng dân cùng triều thần. Vân Thuận Đế ngã bệnh càng khiến lão thêm phần hưng chí, suy xét kỹ lưỡng liền quyết định đẩy sớm kế hoạch, trong đêm hôm đó cho quân đốt sạch mấy cây cầu huyết mạch, chặn đường tiếp viện của các cánh quân gần đó. Sau đó, trời vừa sáng liền phát động tấn công.

Hơn bốn ngàn quân đóng bên trong kinh thành chật vật lắm mới giữ được bốn cổng thành. Doãn đại tướng quân Doãn Thiên Chiếu nhìn Triệu Lập Minh dương dương tự đắc dẫn quân đứng trước cổng Nam của kinh thành thì giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng thể phát tác được, chỉ có thể gấp rút báo cho Hoàng thượng cùng tìm cách gọi tiếp viện, nhưng trong lòng cũng tự biết với tình hình thế này, dù quân tiếp viện đến kịp cũng đã trễ.

Triệu Lập Minh nắm rõ tình hình bên trong kinh thành nên cũng chẳng vội vã, hắn cho quân chậm rãi phá cổng thành vừa làm rối loạn lòng quân dân, vừa gây sức ép thoái vị lên Vân Thuận Đế. Thế trận giằng co cả buổi sáng, hơn bốn ngàn quân trong kinh thành đã sắp chống đỡ không xong, bức tường thành vững chắc lổm ngổm những tên lính tiên phong đang dùng móc câu đu dần lên cao, lớp này ngã xuống lại có lớp khác nhào lên, chẳng khác gì đàn kiến đang ùn ùn tấn công địch, thế trận càng ngày càng nghiêng về phía Triệu Lập Minh.

Doãn Thiên Chiêu vừa hò hét ra lệnh vừa cập nhật quân tình. Cổng thành phía Bắc sắp chống đỡ không xong, địch như lửa cháy gặp nước, kinh thành e rằng sắp thất thủ. Triệu Lập Minh ung dung cưỡi ngựa đứng trước cổng phía Nam cười đến khoái trá, thầm tính toán thời gian có lẽ lúc này Hoa Đào công tử kia đã ép được Vân Thuận Đế viết chiếu thoái vị, lại nghĩ đến cảnh mình mặc hoàng bào, ngồi trên ghế rồng thì liền vui sướng đến rùng mình, lệnh cho quân đánh trống thổi tù và dồn dập nhằm nâng cao lòng quân.

Đúng lúc hắn đang vui mừng khôn xiết thì từ trên bờ tường cao vang xuống tiếng hò reo đầy mừng rỡ. Hắn nhíu mày quay đầu lại nhìn. Không biết từ lúc nào, bốn phía đã xuất hiện một đạo quân mặc giáp đen bao vây quân của Triệu Lập Minh. Cờ Lạc Thiên quốc cùng cờ hiệu thêu chữ Vũ màu đen trên nền đỏ phần phật bay trong gió. Giữa màu trắng xóa của tuyết, màu đen tuyền từ giáp cho đến binh khí tương phản rõ rệt tạo một áp lực vô hình xuống lũ phản quân đang hừng hực khí thế của Triệu Lập Minh. Trên đỉnh một ngọn đồi tuyết trắng, Định Quốc Vương gia Phụng Phi Vũ mặc giáp đen, cưỡi ngựa hắc tử mã đen đứng sừng sững nhìn xuống thế trận bên dưới. Đôi đồng tử dưới mặt nạ vàng sáng quắc chiếu về phía Triệu Lập Minh. Khoảnh cách khá xa nhưng cái nhìn kia chẳng khác gì sấm sét đánh tới, Triệu Lập Minh đứng giữa ba quân mà cũng bị dọa đến run rẩy, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng trống trận dồn dập từ xa vọng đến, át cả tiếng trống quân của hắn.

Đội quân đen tinh nhuệ nhận được tín hiệu, đồng loạt hô to “Sát”, ào ào tấn công, khí thế như chẻ tre, bóng giáp đen đánh tới đâu thì quân của Triệu Lập Minh liền ngã rạp đến đó. Càng kỳ lạ là quân của Định Vương chẳng cần dùng đến vũ khí, toàn quân mang găng tay đặc chế nhanh như cắt tóm lấy vũ khí của quân Triệu Lập Minh. Đống vũ khí bằng sắt chắc chắn là thế trong chốc lát biến thành đống sắt vụn. Những chiếc găng tay màu đen quái lạ kia đụng đến đâu, vũ khí của quân Triệu Lập Minh liền ngay lập tức gãy làm đôi, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Triệu Lập Minh thấy thế thì mặt mày liền cắt không còn giọt máu, nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, vội hô hào thuộc hạ bắn tín hiệu gọi cứu viện, nào ngờ Định Quốc vương gia lúc nãy còn đứng trên đồi cao, trong chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai.

“Ngươi là đang chờ đội quân từ đám võ lâm giang hồ? Nửa canh giờ trước lũ phản đồ đó đã bị các môn phái võ lâm tiêu diệt.”

“Sao… sao có thể?”

Triệu Lập Minh há hốc mồm nhìn quanh bốn phía, thế trận trong chốc lát liền đổi chiều. Quân hắn vất vả nuôi suốt mấy năm, huấn luyện gian khổ nhưng thực chiến ít ỏi làm sao địch nổi với đội quân từng vào sinh ra tử của Phụng Phi Vũ. Lớp bỏ chạy bị giết không toàn thây, lớp cúi đầu chịu trói, lũ cảm tử quân trên thành dính vô số tên cũng bỏ mạng, xác xếp chồng dưới chân tường thành, máu nhuộm đỏ của một vùng.

“Ta không tin, ta không tin.”

Triệu Lập Minh điên cuồng thét lên, công sức bao lâu nay bỗng chốc tan tành mây khói. Hắn giục ngựa chạy về trước, trường kiếm khua loạn tấn công về phía Phụng Phi Vũ.

Phụng Phi Vũ vẫn một mực ngồi yên trên lưng ngựa, bình tĩnh chờ đòn tấn công của Triệu Lập Minh. Triệu Lập Minh dù sao cũng là võ tướng sa trường, võ công cũng không phải hữu danh vô thực, một đòn đó vận hết mười thành công lực lại thêm cơn giận dữ phát tác chẳng khác nào sấm sét giáng giữa trời quang. Chỉ thấy Phụng Phi Vũ vung tay, một vật nhỏ màu đen phóng ra nhằm hướng mũi kiếm của Triệu Lập Minh đánh tới. Chỉ nghe choang một tiếng, Triệu Lập Minh liền thấy tay mình đau đến tê dại, thanh trường kiếm từng theo hắn qua bao trận đánh long trời lở đất bị chặn lại bởi một thanh đoản kiếm đen đang lơ lửng giữa không trung, kiếm khí mạnh mẽ dội ngược vào người hắn khiến hắn hơi loạng choạng trên lưng ngựa. Còn chưa kịp nhận thức rõ thì đã thấy trường kiếm trong tay vỡ vụn thành từng mảnh, chỉ còn trơ lại chuôi kiếm nằm trong tay hắn.

“Ngươi… ngươi là ai?”

Triệu Lập Minh nhìn thanh đoản kiếm màu đen có khắc hình phượng hoàng uốn lượn đang nhanh chóng quay ngược về tay chủ nhân, ẩn ẩn trong không khí ảm đạm cuối đông hiện lên một sợi tơ mỏng manh kỳ lạ. Định Quốc Vương gia giỏi nhất là dùng trường kiếm, không phải đoản kiếm, con ngựa hắn cưỡi là loài hắc tử mã bờm dài chứ không phải loại bờm ngắn, còn có hình như… người ngồi trên ngựa kia, thân hình so với Định Quốc Vương gia thì có chút nhỏ nhắn, mảnh khảnh.

Người kia nghe hắn hỏi, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng một nữ nhân mềm mại phát ra từ phía sau mặt nạ vàng.

“Triệu Lập Minh, ta là ai, cứ đi gặp Hoàng thượng rồi sẽ biết.”

Thân thể già nua của hắn run lên bần bật dưới lớp chiến bào, lúc này hắn mới nhận ra toàn bộ là một cái bẫy, một cái bẫy quy mô đã giăng ra từ đầu, một cái bẫy dành riêng của lão già ngu ngốc là hắn. Hắn hét lên một tiếng, rút ám khí trong người phóng thẳng về phía ngươi kia rồi nhanh như chớp quay ngựa, tay cầm cương tay cầm đoản kiếm phòng thân luôn giắt trong ủng, quyết mở đường máu. Nào ngờ, con ngựa của lão hí lên một tràng đầy đau đớn rồi ngã xuống nền tuyết dày, máu đỏ chảy tràn, tứ chi không biết đã bị vật gì cắt rời, thân thể to lớn giãy giụa, tiếng hí càng thêm thê lương não nề. Triệu Lập Minh phản ứng nhanh như chớp phóng người bay lên liền bị một thứ vừa mảnh lại vừa chắc quấn quanh chiến bào. Lớp giáp chắc chắn bị thứ kia cứa thành từng đường dài và mảnh, vết cắt vô cùng ngọt, ăn sâu đến tận lớp trường bào bên trong thì dừng lại. Triệu Lập Minh bị kéo giật ngược, té ngã ngửa trên tuyết, bộ dạng vô cùng thê thảm, vừa nhấc chân định tìm cách đứng dậy liền thấy Doãn Thiên Chiêu đứng sừng sững trước mặt, kiếm sắc kề cổ, khuôn mặt âm trầm giận dữ.

“Phản tặc, còn không mau chịu trói.”
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc