Lần đầu tiên Kiều Niệm gặp ông chủ cao lớn đẹp trai của mình, cô đã có những suy nghĩ không đứng đắn về anh.
Cô được điều chuyển từ trụ sở chính ở Mỹ về công ty chi nhánh trong nước. Vài năm trước sau khi kết hôn ở thành phố A, cô trở lại trụ sở chính, nhưng gần đây liên tục bị chồng thúc giục về nước phát triển sự nghiệp, cuối cùng cô đã quay về.
"Chào cô, tôi là Cố Lạc."
Cố Lạc là một người đàn ông kiệm lời, mặc một bộ vest đặt may thủ công được ủi phẳng phiu, toát ra khí chất của tinh hoa trong giới thượng lưu.
Anh đứng dậy khỏi ghế xoay, lịch sự nhưng xa cách bắt tay cô.
"Chào mừng cô trở lại, Kiều Niệm." Giọng anh trầm thấp.
"Cảm ơn Cố tổng."
Bàn tay người đàn ông khô ráo và ấm áp. Kiều Niệm để ý thấy mọi thứ trên bàn làm việc của anh đều được sắp xếp gọn gàng, có vẻ như anh có một chút chứng ám ảnh sạch sẽ.
Kiều Niệm mỉm cười rút tay về.
Sau khi đến báo cáo tại công ty mới, Kiều Niệm trở về nhà.
Khi cô đang thay giày ở hành lang, cô thấy một đôi giày da màu nâu được đặt ngay ngắn ở cửa, liền biết hôm nay chồng mình trở về sớm.
"Chồng ơi?"
Bên trong có tiếng đáp lại nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng của cô: "Hửm?"
Khi Kiều Niệm vừa thay giày xong, người đàn ông bước ra, chân đi một đôi dép lê: "Em về rồi à?"
Người phụ nữ chống tay vào tường, thay giày xong cô đưa túi xách cho chồng: "Vâng."
Thẩm Phương Thành nhận lấy túi của vợ, tiện thể vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, ép cô vào tường: "Đồ yêu tinh bé bỏng, em vừa về đã cố tình quyến rũ anh phải không?"
Cổ họng người đàn ông khẽ động, một luồng mùi hương nam tính thuần khiết xộc vào mũi người phụ nữ.
"Chồng ơi~"
Cơ thể Kiều Niệm lập tức mềm nhũn, hai bầu ngực lớn đang nhô cao đã bị bàn tay người đàn ông nắm lấy từ phía sau.
Hôm nay cô không mặc áo ngực, đứng trước mặt Cố Lạc. Chiếc áo phông cổ tròn rộng rãi ôm sát lấy bộ ngực đầy đặn, lộ rõ đường cong mời gọi.
Không biết Cố Lạc có nhận thấy chi tiết đó không.
"Đã ướt thế này rồi?"
Bàn tay người đàn ông luồn vào trong, xoa nắn hai bầu ngực lớn, bàn tay kia đã lách vào trong mép qυầи ɭóŧ, ba ngón tay lần lượt thâm nhập, phát hiện vợ mình đã ra nước rất nhiều.
"Ưm~"
Kiều Niệm sẽ không nói cho anh biết cô đã ướt át như vậy từ khi đứng trước mặt Cố Lạc, cho nên bên dưới mới trơn trượt như vậy.
Trong đầu cô nghĩ về cơ thể của Cố tổng, nhưng lại đang làʍ t̠ìиɦ với chồng mình.
"Chồng ơi, nhanh lên... Ngứa quá... Cái lỗ bé bỏng sắp ngứa chết mất..."
Người phụ nữ cong mông khép chặt hai chân, cô bé nhạy cảm bị những ngón tay của người đàn ông khuấy động dữ dội, không kìm được rêи ɾỉ: "A... Nước chảy xuống rồi... A... sướиɠ quá..."
Kiều Niệm tưởng tượng bàn tay thô ráp của sếp đang xoa nắn ngực cô, thoa đầy sữa tắm lên đó rồi chơi đùa với bộ ngực và cô bé của cô. Họ đang làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt trong phòng tắm, người sếp cao lớn đẹp trai ôm lấy cô trần truồng mà hôn không ngừng.
Thẩm Phương Thành đương nhiên không biết vợ mình đang ảo tưởng về cơ thể của sếp. Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô.
Lòng bàn tay anh cảm nhận được chất lỏng da^ʍ đãиɠ ấm ướt đã lâu không gặp, ngửi thấy mùi nồng nàn từ nơi riêng tư của phụ nữ. Anh thúc ngón tay vài cái thật mạnh rồi rút ra.
"Đừng rời đi mà..."
Cảm giác trống rỗng bất ngờ bao trùm cơ thể, chiếc qυầи ɭóŧ bị kéo sang một bên ban nãy đã bị tuột hẳn xuống. Cây gậy thịt cứng rắn của người đàn ông cọ vào cặp mông ướt đẫm của cô, nóng bỏng như lửa.
Kiều Niệm chống tay vào tường, phơi bày hoàn toàn cô bé trước mặt chồng.
"Ngứa lắm à? Vậy thì để anh cho em ăn cây gậy thịt lớn hơn này."
"Á~"
Dù cô đã đủ ướt, nhưng việc bị xâm nhập trực tiếp như vậy vẫn khiến cô hơi không thích ứng. Thứ đó của chồng cô quá lớn, khi đi hết vào trong, nó thọc cô đến mức dâm thủy chảy ròng ròng.