Lúc này trong thành Tân Phúc, Ba Đọi vẫn đang bị treo lên trên cao. Gã cố trợn mắt một cách hung tợn nhất để đe dọa đám hòa thượng đạo sĩ, giọng nói của gã ồm ồm: “Các ngươi biết ta là ai không? Ta là phó cai ngục ở thành Tân Phúc này. Các ngươi đang tụ tập chống đối với triều đình. Nếu không thả ta ra, ngày mai quan phủ sẽ tìm đến nơi này. Lúc đó thì các ngươi tự nhận lấy hậu quả. ” Một người đạo sĩ tướng mạo phúc hậu, mặt tròn, hàm ria mép hình chữ bát (八 ) bước tới gần, ngửa mặt nhìn lên cười: “Ai hóa ra là phó cai ngục. Ngưỡng mộ đã lâu.” Rồi đạo sĩ chắp tay cười nói: “Phó cai ngục, ngài sống cai quản ngục giam, chết thì nên theo Diêm Vương kiếm nghề, cớ gì phải đi theo làm hại người khác?”
Ba Đọi nghiêm mặt lại, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Lão đạo sĩ cũng không sợ hãi, nói: “Ca thí chủ mặc dù không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Chỉ một lần mạo phạm, ngài liền đuổi theo mấy chục dặm đường truy sát, thật không nên. Vậy đi, để bần đạo siêu độ cho ngài. Trần quy trần, thổ quy thổ, cũng đừng nên ở dương gian gây ác nghiệp nữa.“
Ba Đọi kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn siêu độ ta?” Gã bật cười. “Siêu độ không phải chỉ cho kẻ chết hay sao?...”Nói đến đây, gã kinh ngạc hỏi lại: “Ý ngươi ta là một cái người chết?” Lão đạo sĩ bật cười, hỏi: “Ngài thực sự không biết mình đã chết?” thế rồi lão ném cho Ba Đọi một vật be bé. Ba Đọi nhìn thấy đấy là một miếng ngọc đúc hình Phật. Gã thò tay nắm lấy. Thế nhưng thật kỳ lạ, viên ngọc đi xuyên qua bàn tay gã, đập vào cái áo tơi trên người, rơi xuống. Ba Đọi sửng sốt. Gã nhìn lại bàn tay mình, bàn tay ngăm ngăm quen thuộc, thậm chí gã còn cảm nhận được những vết chai trên lòng bàn tay do tập võ nữa. Vậy tại sao lại không thể nắm được miếng ngọc?
Ba Đọi quát lên: “Yêu đạo, người dùng yêu thuật gì?” Đạo sĩ lắc lắc đầu thương tiếc: “Thực đáng thương. Chết rồi cũng không biết mình làm sao chết. Để ngài đi bình an, trước khi siêu độ, bần đạo sẽ cho ngài xem một thứ.” Nói rồi lão đạo sĩ lấy ra một tấm gương, chiếu lên hình Ba Đọi. Ba Đọi bỗng cảm thấy cả người bỗng đau đớn như bị nghẹt thở. Tim phổi gã như bị cái gì đó chích vào, cứ quặn lên từng hồi. Gã ôm ngực quát lên: “Yêu đạo, ngươi thật càn rỡ. Dám ám hại mệnh quan triều đình” Lão đạo sĩ lắc đầu: “Bần đạo chỉ giúp ngài mà thôi. Mời ngài xem lại mình đi.”
Ba Đọi lúc này mới nhìn xuống. Cơ thể của gã bỗng trong suốt, tựa như tất cả đều tựa như sương sớm, mờ mờ ảo ảo. Ba Đọi thấy gan ruột của mình, thấy phổi, thấy trái tim, tất cả những bộ phận trong cơ thể gã. Gã bỗng dừng lại nơi trái tim. Ở chính giữa có một lỗ thủng đã khô cạn máu. Nó đã ngừng đập tự bao giờ.
Ba Đọi gào lên: “Không đúng. Ta không chết, ta không chết. Yêu đạo ngươi lừa ta.” Gã giãy dụa thật mạnh, nhưng sợi dây trói ngang người càng lúc càng xiết chặt.
Lão đạo sĩ mỉm cười: “Sống chết có số. Ngài đừng nên giãy dụa nữa. Bần đạo sẽ làm rất nhanh thôi.” Nói rồi gã vung tay lên, từ trong tay ba lá bùa bay ra. Một chiếc dán lên trán, một chiếc dán lên cằm, một chiếc dán lên ngực của Ba Đọi. Thế rồi, trong khi lão đạo sĩ niệm chú, Ba Đọi chợt thấy một cơn đau đớn khủng khiếp. Gã cố gắng giãy dụa bằng mọi cách nhưng không thể nào thoát ra nổi. Từng tấc trên cơ thể dường như muốn bị bóc ra và chui vào một cái lỗ hổng không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ba Đọi trợn mắt nhìn lão đạo sĩ như muốn ghi nhớ lão năm trăm năm, thề cho dù xuống địa ngục gã cũng phải chờ đến lúc lão ta xuống để chặt ra làm trăm mảnh. Với Ba Đọi lúc này cứ mỗi hơi thở dường như dài đến mười năm, đau đớn, nghẹt thở, cùng với sợ hãi quyện vào nhau, làm cho gã không muốn sống nữa. Đúng lúc này, bên ngoài sân, Ba Đọi chợt nghe thấy tiếng xe ngựa. Đó là tiếng xe ngựa mà gã đã nghe thấy lúc vào đây. Gã gào lên: “Cứu tôi với. Có ai không, cứu tôi với.” Tiếng của gã trong cơn đau dường như biến thành một tiếng rít kì dị mà không ai nghe được. Thế nhưng sau tiếng kêu cứu, cánh cửa ngôi nhà bỗng bật tung ra. Rồi Ba Đọi nhìn thấy bộ mặt sợ hãi của đám đạo sĩ hòa thượng trong phòng. Gã không nhìn thấy ai đang đứng trước cửa nhưng Ba Đọi biết có thể gã sắp được cứu.
Lão đạo sĩ mặt tròn có ria mép chữ bát lúc này đã thôi việc hành hạ Ba Đọi. Lão lấy ra một thanh kiếm vàng có vẻ như bằng gỗ múa may thành những chiêu thức kì dị. Thế rồi Ba Đọi thấy lão vung kiếm lên chỉ về phía cửa. Dường như có một luồng gió thổi qua người Ba Đọi. Cả khung cửa dường như bị trâu bò húc vào đánh sầm một cái, rung lên bần bật. Thế nhưng Ba Đọi thấy lão đạo sĩ càng ngày càng sợ hãi. Đôi mắt lão lúc này càng lúc càng mở to, cánh tay múa kiếm càng lúc càng nhanh. Thậm chí Ba Đọi còn thấy lão cắn đầu lười phun ra một búng máu lên thân kiếm. Thế nhưng dường như lão càng múa thì xoay càng nhanh. Thế rồi Ba Đọi bắt đầu thấy lão đạo sĩ xoay người một cách kì lạ. Cổ chân của lão dường như bị xoắn lại hai vòng, rồi đến đầu gối, đến bẹn. Xương khớp của lão cứ kêu rôm rốp. Một lúc sau cả cột sống của lão cũng bị vặn vẹo nốt. Lúc này lão đạo sĩ dường như sắp chết, thở không ra hơi nữa. Thế rồi cả đầu của lão cũng bị xoay ngược lại, và chết hẳn.
Lúc đầu Ba Đọi cũng cảm thấy sung sướng vì cái kẻ hành hạ mình đã bị giết chết một cách tàn nhẫn. Nhưng sau gã bỗng thấy sợ hãi. Lão đạo sĩ chỉ là kẻ đầu tiên. Đám đạo sĩ hòa thượng còn lại cũng đều chết một cách rất khủng khiếp, theo những cái cách mà kẻ cả đời hành hình tù nhân như Ba Đọi cũng chưa từng thấy. Nhìn cuộc hành hình Ba Đọi cũng không dám nhìn nữa. Gãrun rẩy, và muốn ói ra. Thế nhưng dường như trong bụng không có gì, Ba Đọi cố nôn mãi mà không được. Gã đưa tay lên sờ sờ bụng. Kỳ lạ thay, bàn tay của gã xuyên qua bụng, đi vào bên trong. Lúc này Ba Đọi mới nhận ra mình không còn sống nữa. Lão đạo sĩ tàn ác đã nói đúng. Gã chỉ là một kẻ lạc đường trên trần thế
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com