Trên thềm ngục giam, Ba Đọi đứng phân vân trước làn mưa. Mưa to quá. Gió cũng mạnh nữa. Từng giọt nước to lớn rơi chéo xuống trước mặt gã lộp bộp. Bình thường gã cũng thích mưa lắm. Mưa đại biểu cho việc anh em cai ngục đều được nghỉ ngơi. Chỉ cần một bầu rượu và đĩa lạc rang của mụ Ba đầu ngõ. Gã và Tĩn Cu có thể lai rai chém gió hết buổi chiều. Thế nhưng hôm nay gã ghét cơn mưa này kỳ lạ. Tĩn Cu chết rồi. Người anh em tốt của gã bị chính tay gã kết liễu. Hai người bạn nối khố chém giết nhau tựa như những kẻ thù không đội trời chung. Tất cả chỉ tại tên khách kỳ quái muốn vào tù hôm trước. Nợ máu nhất định phải trả bằng máu. Ba Đọi thề với trời như vậy.
May mắn thay Ba Đọi không phải chờ lâu lắm. Có một tên cai ngục đi mua đồ ăn đâu về chạy qua. Ba Đọi liền giữ y lại, sau đó lột luôn cái áo tơi mà y đang mặc trên người. Có lẽ vì vết máu trên mặt trên người làm y sợ, tên cai ngục đó vứt luôn cả bầu rượu và túi thức ăn mà chạy. Ba Đọi cũng không để ý, trùm lên chiếc áo tơi, lao xuống màn mưa. Hôm trước, vì được tên khách kỳ quái nghỉ trọ. Đó là một ngôi nhà cách ngục giam không xa. Ba Đọi đi phăm phăm trong mưa, mặc cho mưa gió xối vào người. Gã cũng không cảm thấy lạnh hay ướt át gì. Chỉ có cơn giận cứ bốc hừng hực trong đầu.
Đi qua hai con đường, ba cái lối rẽ, Ba Đọi đã đến được nơi mình muốn. Đó là một căn nhà cũ kĩ với giàn hoa giấy tím ở trước cổng. Những cánh hoa cứ như những miếng vải rách, bị mưa gió dập vùi, rơi lả tả xuống trên đất, rồi bị dòng nước cuốn đi chìm nghỉm trên rãnh nước. Ba Đọi muốn gõ cửa nhưng gã không muốn tên khách khốn kiếp chạy trốn. Gã qua một đoạn hàng rào khác phi thân qua đi vào. Vừa rơi xuống đất, gã vội vàng nhìn quanh xem có ai không. Nhưng trong mưa gió, ngoài tiếng tụng kinh văng vẳng từ trong ngôi nhà và tiếng xe ngựa ngoài đường thì không có bất cứ ai cả. Ba Đọi thở phào. Cũng phải, mưa gió thế này mà.
Ba Đọi nhẹ nhàng như một con mèo tiến sát ngôi nhà. Qua khe cửa sổ hẹp, gã nhìn thấy có tầm mười bên trong. Gã cũng không phân biệt được tên khách kỳ quái hôm nọ có ngồi trong đống người hay không nhưng gã cảm thấy y hẳn đang ở đây. Ba Đọi không chờ nữa mà quyết định phăm phăm đi vào nhà. Gã đá tung cửa xông vào. Kỳ lạ thay, bên trong toàn là hòa thượng với đạo sĩ, ai đó đều nhìn gã như nhìn một con gà luộc trên đĩa vậy. Ba Đọi chưa kịp làm gì thì cảm thấy người nhẹ bẫng. Gã bị treo lên bởi một sợi dây kỳ quái. Các ngạc nhiên hơn là trên đỉnh đầu gã không có bất cứ thứ gì nhưng vẫn bị treo lên. Gã còn ngạc nhiên hơn hòa thượng đạo sĩ đều vui mừng niệm phật hiệu, niệm bồ tát cảm tạ đã giúp họ.
**********************
Cơn mưa lớn dường như khiến con đường về thành của Minh Khánh lầy lội khó đi. Chỉ có vài dặm đường thôi, thậm chí từ xa Minh Khánh có thể nhìn thấy cổng thành rồi, nhưng xe ngựa không thể nào đi tiếp được. Cả Minh Khánh, Minh Long, Minh Dũng và bác tài đánh xe đều chui vào trong một túp lều bên vệ đường để tránh. Bình thường mưa to thế này sẽ không lâu lắm. Thế nhưng từ sáng đến tận chiều rồi mà mưa vẫn không ngớt hạt. Bác tài chép miệng: “Mưa thế này lại lụt chết hết lúa.”
Minh Khánh nhìn ra màn mưa. Nước từ hai bên vệ đường tràn xuống đã lấp đầy con mương nước bên cạnh. Nước bắt đầu tràn vào trong bờ ruộng ven đường. Lúa mùa này đã trĩu bông, chuẩn bị đến mùa thu hoạch. Tự dưng Minh Khánh thấy cảm thương cho những người nông dân. Bọn họ là những người vất vả quanh năm suốt tháng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Bọn họ nuôi cây lúa như con, yêu thương chăm sóc và hi vọng một ngày nó lớn, sẽ đền đáp xứng đáng cho họ. Thế nhưng đâu phải những công sức hay nỗ lực nào bỏ ra đều được đền đáp xứng đáng cả. Những mùa sâu bệnh, những cơn mưa lũ, bão bùng đôi khi thổi bay những ước mơ nhỏ nhoi đó chỉ trong một ngày, thậm chí trong giây lát.
Có lẽ cũng vì thế trong cuộc đời đi bắt ma cùng sư phụ, Minh Khánh chưa bao giờ thấy ông thu một đồng tiền nào từ những người nông dân cả. Sau khi giúp đỡ bọn họ, sư phụ đôi khi chỉ nhận những củ sắn, củ khoai mà những con người ấy nài nỉ ông cầm theo. Sư phụ Văn Sơn từng nói: “Cuộc đời này là một cái nghiệp. Suốt một đời, trong mỗi người đều có những thứ âm u, những thứ che giấu tận sâu trong nội tâm gọi là chướng. Để cái chướng ấy làm ảnh hưởng đến kẻ khác thì gọi là nghiệp chướng. Mình có lòng tốt cũng đừng tùy tiện ban phát, mình có ý xấu thì nên kiềm chế để không làm hại người khác. Mỗi người nên sống cuộc đời của mình và cố gắng làm ảnh hưởng đến ai cả. Gây ra nghiệp chướng, nhẹ thì tự phản phệ, suốt đời sống trong lo âu sợ hãi, nặng thì bị người khác căm ghét, xa lánh, tham lam, trả thù…”
Minh Khánh từng chỉ những người đã đi theo tiễn đưa thầy trọ bọn họ cả dặm dường. “Vậy tại sao thầy còn giúp đỡ bọn họ?” Sư phụ cúi người quỳ một chân, hai bàn tay ông nắm lấy đôi vai nhỏ bé của hắn.
“Bởi vì chúng ta đâu phải gỗ đá. Chúng ta là con người, có máu nóng, có thịt nồng, có thất tình lục dục. Con thấy người ta tội nghiệp thì con thương. Con thấy người ta tàn ác thì con ghét. Con không đủ năng lực thì cũng không sao, nhưng một khi con có thể làm một điều gì đó, tại sao con không làm? Người trừ tà chúng ta sợ hãi nghiệp chướng, nhưng … nếu chỉ vì sợ hãi mà luôn luôn trốn tránh, rồi sẽ có một ngày con không cảm thấy mình còn sống, mình là người nữa. Hãy dũng cảm đón nhận nó, gánh nó trên đôi vai con. Rồi con sẽ thấy nó cũng không nặng và đáng sợ như con tưởng.“
Trong màn mưa thênh thang, tự dưng Minh Khánh muốn bước ra khỏi căn lều. Những giọt mưa nặng nề đập vào mặt vào đầu khiến mặt hắn rát buốt. Trong màn nước lạnh ấy, đôi mắt hắn mở ra, rực sáng như sao trời. Ánh sáng đó chiếu vào màn mây đen dày đặc. Một lượng công đức khổng lồ từ trên người Minh Khánh bắt đầu tỏa ra, khiến nước mưa như bị rơi vào một cái lò lửa, bốc hơi ngay lập tức. Minh Long, Minh Dũng muốn cản sư đệ lại, nhưng bọn họ không thể nào vượt qua được cái bức tường công đức khổng lồ ấy. Lượng công đức mà Minh Khánh đã dành dụm mười năm trong quãng đời đi bắt ma tự như một dòng xoáy khổng lồ, tập trung vào trong đôi mắt sáng ngời của hắn, rồi phun lên bầu trời. Màn mây đen tựa như một cái đệm bông xấu xí, bị ánh sáng đó chia làm hai, tách ra. Kì quái thay, phía sau màn mưa là một con hình nhân màu đỏ khổng lồ, đang trôi nổi trên bầu trời thành Tân Phúc.
Con hình nhân bị ánh sáng rực rỡ chạm vào, hệt như bị bỏng, lập tức rơi xuống đất, mất hút trong thành Tân Phúc.
Lúc này mưa gió giống như bị cái gì thổi qua, chỉ trong phút chốc bỗng tan dần rồi biến mất hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com