Ăn hết nồi cháo, Minh Khánh cảm thấy khỏe hơn nhiều, chỉ còn cơn đói là vẫn đang theo đuổi hắn mà thôi. Ngoài ra việc thiêu đốt hết lượng công đức suốt gần mười năm bắt ma khiến người hắn trở nên nhẹ bẫng. Giống như một người lính trên chiến trường bị lột sạch áo giáp và các phần bảo hộ trên người vậy. Hắn ghét cái cảm giác không an toàn hiện tại, hệt như lúc thuở còn tấm bé đi theo sư phụ. Minh Long Minh Dũng thấy hắn bình thường trở lại cũng thở phào nhẹ nhõm, ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ, hẹn Minh Khánh sớm mai nói chuyện. Minh Khánh áy náy chờ bọn họ lên giường rồi tắt đèn. Lúc này hắn đã không buồn ngủ nữa.
Hắn đi ra gian phòng khách ngồi một mình. Minh Khánh vẫn giấu kín những gì mình nhìn thấy trong màn mưa với hai vị sư huynh. Con hình nhân màu đỏ đó là như thế nào? Tại sao nó có thể gây mưa khắp cả vùng? Và tại sao trên người nó Minh Khánh cảm nhận được hương vị quen thuộc của đám ma quỷ mà hắn đã sống chung gần mười năm? Minh Khánh biết con hình nhân đỏ vẫn còn ở đâu đó trong thành, và cho dù bị thương thì nó vẫn hết sức nguy hiểm. Hắn nhìn ra ngoài trời. Vẫn còn hai canh giờ nữa trời mới sáng cho hắn ra ngoài tìm kiếm.
*****************
Minh Khánh không biết rằng ở cách khu nhà trọ của hắn không xa, thằng Ca đang cắm đầu cắm cổ chạy. Y bị quỷ đuổi theo. Không phải con hình nhân màu đỏ như thằng Ca vẫn sợ mà là một con ác quỷ khác vừa chào đời. Đó là hồn ma của viên cai ngục Ba Đọi. Tại nhà ông lão Bính, lúc con quỷ vào nhà giết hại hai vợ chồng già, thì thằng Ca đã phi thân qua cửa sổ chạy trốn. Chưa bao giờ y cảm thấy căm thù lũ ma quỷ như hiện tại. Mặc dù đám ma quỷ đó do chính bàn tay của y gọi đến dương gian. Thằng Ca chạy trong đêm tối như mực, không đèn không ánh trăng. Chỉ có những cục đá, những đống rác dọc đường chào đón y. Y ngã dúi dụi mấy lần, móng chân bị văng ra tóe máu.
Trong quá trình chạy trốn, thằng Ca phát hiện ra con ác quỷ Ba Đọi cực kỳ độc ác và hung tợn. Không giống lũ ma quỷ nhát gan thường núp ở một chỗ cố định, thường giết người một cách bài bản và có chiêu trò, con ác quỷ Ba Đọi giết bất cứ ai mà nó gặp trên đường. Từ một kẻ vô gia cư đến mấy người lính trong đội tuần tra đêm. Thằng Ca tận mắt thấy nó dùng đao kiếm của đám lính để chém đứt đầu họ. Vì thế cho dù không thấy đường và rất mệt, thằng Ca vẫn phải cố chạy trốn. Y không dám dừng lại.
Thằng Ca không biết việc đám lính tuần tra bị giết đã kinh động đến viên tướng bảo vệ thành Tân Phúc. Y đã tập hợp gần một trăm người mai phục gần đấy để bắt giữ hung thủ. Và không chỉ thằng Ca mà con ác quỷ Ba Đọi cũng đang tự chui đầu vào lưới.
*******************
Tiếng gà gáy bắt đầu vang lên khắp các làng quanh chùa Ân, nơi mà các vị sư thầy biến mất sạch trong đêm một cách kỳ quái. Lúc này trong chùa đang có hai người khách lạ. Đó là một vị kiếm khách trẻ tuổi mặc đồ trắng và một cô gái cung thủ mặc đồ đen. Cô gái có mái tóc dài đến tận hông, mặc bộ đồ đen bó sát người, và che mắt bằng một chiếc khăn lụa buộc quanh đầu. Phía sau lưng cô là một chiếc nỏ lớn, không biết làm bằng chất liệu gì mà cũng đen bóng như sừng trâu. Hai người dường như đã tìm tòi nơi đây suốt một đêm. Cô gái mệt mỏi bảo với chàng trai: “Thôi đừng tìm nữa. Chả thấy gì cả.”
Chàng trai nở nụ cười thật hiền, đưa cho cô gái cái bầu nước: “Mệt rồi hả? Nàng uống nước đi.”
Cô gái cũng không từ chối, đưa bầu nước lên dốc ừng ực rồi trả lại cho chàng trai. “Từng có một con quỷ mạnh khủng khiếp đến đây, nhưng mà sau khi giết chết bọn họ nó cũng bỏ đi luôn rồi.”
Chàng trai đứng xoay người lại nhìn ngôi chùa hỏi: “Xác của bọn họ bị giấu ở đâu?”
Cô gái chỉ những vệt đen ven đường đã bị mưa và dấu chân làm cho hỗn loạn, đáp lại: “Hẳn là bị người nào đó kéo đi.”
Chàng trai kỳ quái lắm, lại hỏi: “Người sống?” Cô gái gật đầu: “Lúc đó hẳn là chưa chết. Vì người chết không kéo được thi thể như vậy.” Chàng trai “A” một tiếng. “Theo nàng là cái ông già mặt quỷ chết ở trong ao?” Cô gái gỡ cái nỏ trên lưng xuống, lấy ra một mảnh vải bắt đầu lau chùi: “Hẳn là ông ta. Thậm chí mấy cái xác có thể do ông ta đào đất và chôn dưới ao mà ông ta không biết. Con quỷ dữ chắc chắn là rất mạnh, thậm chí có thể khống chế linh hồn người sống mà họ không biết.”
Chàng trai lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. “Giờ chúng ta tìm nó ở đâu bây giờ?” Cô gái trả lời: “Nỏ thần sẽ trả lời.” Nói rồi cô lắp tên bắn một mũi lên không trung. Kì là thay, mũi tên như bị gió thổi, bay thằng tắp về phía Tây một đoạn khá xa. Cô gái tiến đến nhặt mũi tên lên, nhìn về phía xa, trầm giọng nói với chàng trai: “Thành Tân Phúc…”
Chàng trai sửng sốt: “Nó dám vào thành?” Cô gái gật đầu. “Hùng mạnh như nó, có gì mà nó không dám?” Chàng trai cúi người khoác cái túi nải to đùng lên người, giục giã cô gái: “Đi thôi. Hi vọng sẽ có ít người chết…” Hai người lại lầm lũi đi về phía Tây. Phía sau lưng, ánh mặt trời lúc này mới ló ra, làm ửng sáng vùng trời phía sau lưng hai người lữ khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com