Đêm tối mùa thu dường như pha trộn một chút lạnh lẽo khiến lão Bính hơi run. Cái lạnh thấm qua đầu ngón tay ngấm dần vào từng tấc thịt trên cánh tay để trần của lão. Lão cố soi ngọn đèn lên cổng. Bóng tối vẫn đen ngòm phía sau những then cửa gỗ lâu năm đã vương ít mùi mưa nắng. Lão Bính nhặt thanh chèn cửa lên. Thanh chèn cửa nhẵn bóng bởi dấu tay cũng lạnh hệt như da thịt của lão. Lão cho nó vào đúng cái khe trên cánh cổng một cách chậm rãi và cẩn thận. Đóng cổng xong, lão còn soi kỹ bên ngoài xem có ai không rồi mới lững thững đi vào nhà.
Lúc này bà vợ lão dường như cũng bị tiếng loẹt quẹt của lão làm cho mất ngủ, đã khoác thêm một chiếc áo đi ra ngoài. Bà hỏi bằng một cái giọng ngái ngủ:
“Làm sao đấy hả ông?”
Lão Bính đáp lại bằng cái giọng trầm thấp. “Thanh chèn cổng bị rơi xuống. Không có chuyện gì đâu, bà đi ngủ tiếp đi.” Kỳ lạ thay vợ lão chưa kịp đáp lại thì bên ngoài cổng, lão Bính lại nghe tiếng bộp. Lão quay lại, thanh chèn cửa lại rơi xuống đất. “Thật kỳ quái.” Lão Bính nghĩ thầm. Lúc này vợ lão đã bước ra thềm, hỏi: “Tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó cơ mà.” Lão Bính chép miệng. “Cái thanh cài cửa này bị hỏng rồi thì phải. Cứ rơi xuống suốt.”
Vợ lão Bính nghi ngờ. “Hồi chiều tôi thấy có làm sao đâu. Sao tự nhiên lại hỏng?” Lão Bính cũng không muốn đôi co với vợ. Lão vừa quay ra chèn lại cửa vừa trả lời. “Nó cũng như người già, đến tuổi rồi thì cái gì cũng muốn hỏng. Nếu lần này mà không được nữa thì kệ nó.” Lão Bính nhặt cái thanh chèn cửa lên. Kỳ quái thật. Lão đã sờ hết một vòng mà không thấy sứt mẻ gì. Lão sờ lên cái khe trên hai cánh cổng. Chúng vẫn y nguyên như mọi ngày. Bực bội vì không tìm ra nguyên nhân, lão nhét thanh chèn vào khe một cách thô bạo rồi quay trở vào. Lão tự nhủ nếu có rơi nữa thì cũng kệ, mai tính.
Quả nhiên lúc lão Bính đi vào đến thềm, nhận cái áo ấm từ tay vợ thì thanh cửa lại rơi bộp xuống đất. Lão bảo với vợ: “Chắc hỏng hẳn rồi bà nó ạ. Để sớm mai tính sau.” Vợ lão gật đầu buộc lại cái khăn trên cổ cho lão. Thế nhưng đúng lúc này, hai cánh cửa ngoài cổng bỗng mở toang ra, một luồng gió lạnh thổi vào khiến lão Bính lạnh buốt. Lão Bính bỗng thấy khuôn mặt vợ mình dại ra. Trong đôi mắt của bà ẩn chứa sự sợ hãi tột cùng. Lão Bính quay đầu lại. Ngoại trừ cái cổng đã bị mở toang hai cánh ra thì chỉ có đêm tối. Lão hỏi vợ: “Có chuyện gì vậy? Bà nhìn thấy cái gì à?”
Vợ lão lắp bắp: “Tôi vừa nhìn thấy một cái bóng trắng đi vào, nhưng nó biến mất rồi.” Lão Bính an ủi vợ. “Trời lạnh thế này làm gì có ai lảng vảng ngoài đấy. là trộm thì nó cũng chọn mấy nhà giàu chứ vào nhà mình thì có cái gì để trộm đâu.”
Vợ lão có vẻ sợ, bảo lão: “Không phải người đâu. Tôi nghĩ tôi thấy ma rồi ông nó ạ.” Rồi bất chợt bà hét lên: “Kìa nó kìa.” Rồi ôm chặt lấy chồng. Lão Bính quay đầu lại liền. “Đâu? Nó đâu?” Lão vốn không tin chuyện ma quỷ nhưng sự việc đêm nay quả là kỳ quái. Lão cố giơ cái đèn lên cao để nhìn cho rõ hết khoảng sân nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Vợ lão thì đã dường như sắp ngất đi. Đôi mắt bà trắng dã. Tay bà cứ chỉ vào một khoảng không giữa sân. Lão Bính đỡ lấy vợ, thân hình bà đã nhũn ra như con chi chi. Lão vội đưa vợ vào nhà. Lão sợ bà ngất ra đấy lại hít phải gió lạnh thì chỉ có chết. Thế nhưng vợ lão cứ đưa tay chỉ vào trong sân, miệng lắp bắp; “Ông ơi nó đứng kia kìa. Đừng cho nó vào nhà.”
Lão Bính nghĩ bà ta không còn tỉnh táo nữa, mặc kệ vợ kêu, cứ vác vợ vào trong nhà. Để vợ ngồi lên chiếc ghế. Lão Bính vội vàng rót một chén trà nguội cho vợ uống. Thế nhưng vợ lão cứ nhìn chằm chằm ra cửa, mặc cho lão gọi thế nào cũng không quay đầu. Lão Bính bực lắm. Lão cũng thử nhìn ra sân một lúc xem đó là cái thứ gì mà làm vợ lão sợ hãi đến thế. Lão nhìn một lúc khiến mắt mỏi nhừ. Đúng lúc này một cơn gió lạnh ùa vào dập tắt ngọn đèn leo lét. Vợ lão Bính sợ quá rú lên. Lão Bính nắm chặt tay vợ hơn. Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực hiện lên trước mặt lão. Và đó là những gì cuối cùng mà lão Bính nhìn thấy.
*****************
Lúc này trong nhà trọ của ba sư huynh đệ của phái Phổ Linh, Minh Long Minh Dũng cuối cùng cũng chờ được Minh Khánh tỉnh dậy. Từ sau khi sử dụng hết số công đức khổng lồ, Minh Khánh ngất đi. Kỳ lạ hơn, đôi mắt của hắn bắt đầu chảy ra máu màu đen kịt, dù có lau thế nào cũng không hết. Minh Long Minh Dũng mặc cho đường lầy lội, vác em về thành Tân Phúc tìm thầy lang. Nhưng đi qua mấy cái hiệu thuốc, bọn họ đều khẳng định Minh Khánh rất bình thường, không có bệnh tật gì cả. Mắt của hắn vẫn phản ứng với ánh sáng, chứng tỏ nó chưa hề bị mù như hai vị sư huynh lo lắng. Minh Long, Minh Dũng đành đưa sư đệ về nhà trọ chăm sóc.
Minh Khánh tỉnh dậy vào cuối giờ Sửu. Đầu tiên hắn cục cựa ngón tay, sau đó là bàn tay rồi cái đầu. Minh Long Minh Dũng thấy vậy liền kê gối cho hắn. Chỉ một lúc sau, đôi mắt của hắn mở ra. Minh Long Minh Dũng như nhìn thấy ánh sáng mặt trời chói lòa, cả hai đều lùi lại một bước.
Mãi một lúc, Minh Khánh mới khống chế được ánh sáng kỳ dị từ trong mắt đó và đưa con mắt về tình trạng bình thường. Minh Long vội hỏi: “Đệ cảm thấy thế nào?”
Minh Khánh giơ tay lên cân đo đong đếm rồi mới nói: “Đệ đói lắm. Đệ nghĩ mình có thể ăn hết hai con gà như chơi.”
Minh Dũng vội đưa nồi cháo gà nóng đang ủ sẵn ra cho Minh Khánh. Cầm chiếc thìa trên tay, hít một hơi cháo gà hạt sen đỗ xanh thơm lừng xong, Minh Khánh cầm thìa bắt đầu ăn. Có vẻ như hắn đói lắm nên chỉ trong giây lát nồi cháo đã chỉ trơ lại mỗi đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com