Cha mẹ Phó Bách Khải nhìn trúng điểm này, đã mạnh mẽ sắp xếp hôn nhân cho cậu và Phó Bách Khải. Cậu chỉ gặp anh vài lần, hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với người mình kết hôn, thế nên cũng không trách được Phó Bách Khải không hài lòng về cuộc hôn nhân này.
Cơm tối đã làm xong, cậu gõ cửa thư phòng: "Bách Khải, ăn cơm thôi."
Một lúc lâu sau, Phó Bách Khải mới từ trong phòng đi ra.
Anh ngồi đối diện cậu trai, còn cậu thì vẫn luôn gắp thức ăn cho anh. Anh phiền chán ngậm chặt miệng, vào lúc cậu trai lại đưa đũa gắp thức ăn vào bát mình liền hất đôi đũa ra, miếng thức ăn không được gắp vững rơi xuống bàn. Cậu trai cầm đôi đũa khựng lại, nghe Phó Bách Khải nói: "Không cần gắp thức ăn cho tôi."
"Vâng, được."
Nhìn Omega không nói một lời cúi đầu, trong lòng Phó Bách Khải cũng biết hành vi của mình rất tổn thương người khác, nhưng anh chẳng để tâm. Cậu trai này tên Phương Phùng Chí, nghe nói pheromone tương thích với anh đến trăm phần trăm, là định mệnh cực kỳ hiếm có, nhưng trước nay Phó Bách Khải chưa từng tin vào loại "định mệnh" này. Anh càng cảm thấy khó hiểu vì sao cha mẹ lại yêu cầu mình kết hôn với một Omega mà ngay cả một chút chủ đề chung cũng không có.
Anh chỉ muốn lựa chọn người mình thích. Cái kiểu vì pheromone mà ở bên nhau này, so với tình một đêm xong bị ép kết hôn còn khó chịu hơn.
Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, anh lại nghĩ đến chuyện sáng nay, đột nhiên buông đũa: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu đừng đến công ty tôi, tại sao cậu không nghe chứ?"
Thật ra hôm qua lúc trời mưa, anh đã phát hiện Omega chờ ở cửa công ty. Khó khăn lắm mới tránh đi được, không ngờ hôm nay lại tới, nhìn đến mà thấy phiền.
Phương Phùng Chí cắn miếng thịt: "Nhưng mà, Bách Khải, cũng đã một tuần rồi anh không về nhà, cũng không liên lạc được với em... Em rất lo lắng cho anh."
"Tôi không phải trẻ con, cần cậu lo lắng sao?" Gần đây, tình đầu Omega hồi cấp ba có liên lạc với anh. Anh lo lắng mình bị pheromone của Phương Phùng Chí kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên đã luôn ở cùng với người tình đầu kia, so với ở nhà thì thoải mái hơn nhiều.
Anh ăn một lúc, không muốn nhìn khuôn mặt khiến người ta bực bội của Phương Phùng Chí nữa nên không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào thư phòng: "Không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi."
Để lại Phương Phùng Chí ngồi một mình ở bàn ăn rất lâu.
Khoảng gần 11 giờ, Phó Bách Khải ngồi ở bàn làm việc, hai mắt buồn ngủ sắp díu lại. Đang muốn nghỉ ngơi một lát thì anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mới mở cửa phòng, một mùi hương hoa cúc mạnh mẽ ập tới. Tim anh nhảy dựng, nắm chặt tay nắm cửa muốn đóng lại, nhưng Omega ở ngoài đã nghiêng người lách vào.
Phó Bách Khải thở hổn hển, nhìn hai má ửng hồng của Omega mà mở miệng: "Đi ra ngoài."
Nhưng Omega không động đậy, do dự nói: "Bách, Bách Khải, hôm nay mẹ có gọi điện tới..." Cậu cúi đầu, lo lắng nắm chặt lấy quần mình: "Mẹ hỏi chúng ta khi nào mới có con..."
Phó Bách Khải cắn chặt răng, cố kiềm chế cơ thể mình để không bổ nhào vào người Omega. Không thể không nói, độ tương thích pheromone quá cao thật sự có thể khiến người ta phát điên, đặc biệt là vào kỳ phát tình của Omega. Anh chỉ cần ngửi nhẹ một chút, dươиɠ ѵậŧ đã cứng lên. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là lý do cậu không chịu uống thuốc ức chế?"
Phương Phùng Chí sững sờ: "Không, không phải..." Cậu run rẩy vội vàng giải thích: "Bác sĩ nói sử dụng thuốc ức chế có thể gây nên rối loạn pheromone, kỳ phát tình sẽ bị hỗn loạn..."
Cậu khó nhịn kẹp chặt hai chân, duỗi tay nắm lấy góc áo Phó Bách Khải: "Bách Khải, đánh dấu em đi, xin anh... Em thật sự không chịu nổi nữa..."
Phó Bách Khải siết chặt tay. Bởi vì ảnh hưởng của định mệnh, giờ phút này Phương Phùng Chí mê người hơn bất cứ thứ gì. Phó Bách Khải cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh. Anh cố bình tĩnh hít thở, không dám nhìn mặt Omega nữa, nắm lấy cổ áo Phương Phùng Chí ném cậu ra ngoài, mặc kệ Omega còn đang phát tình, dứt khoát đóng sầm cửa lại.