Mẫn Trì buông bút: "Cậu làm không tệ, sửa lại chỗ này một chút là ổn rồi."
Phó Bách Khải gật đầu: "Vâng, Mẫn tổng." Nói xong liền cầm văn kiện, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng trong chốc lát, rồi lại dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Mưa đã ngớt, hắn đứng dậy nhìn ra ngoài. Chàng trai che chiếc ô xanh xám kia vẫn còn đứng đó. Mẫn Trì thở hắt ra một hơi nặng nề.
Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chói cả mắt. Hắn vừa định đứng dậy kéo rèm xuống thì lại thấy chàng trai hôm qua đứng cạnh bồn hoa. Hôm nay cậu ấy không bung dù, cứ thế đứng thẳng lưng dưới nắng, từ vị trí của Mẫn Trì chỉ có thể thấy một chấm đen nho nhỏ.
Rốt cuộc là đang đợi ai mà có thể bất chấp nắng mưa đứng chờ không nhúc nhích như vậy.
Mẫn Trì kéo rèm lại.
Buổi tối lúc ra ngoài ăn cơm, vừa ra đến thang máy, hắn liền thấy có người đang nhìn ra ngoài công ty, nhỏ giọng bàn tán.
Mẫn Trì hướng mắt theo, thấy Phó Bách Khải đang đứng đối diện một chàng trai, có vẻ tức giận nói gì đó. Chàng trai kia trông hơi luống cuống, miệng liên tục mấp máy nhưng không rõ đang nói gì, gương mặt đỏ bừng vì gấp gáp.
"Họ đang làm gì vậy?"
Nhân viên đang hóng chuyện thấy Mẫn Trì phía sau liền hoảng hốt: "Mẫn, Mẫn tổng..."
Mẫn Trì gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn hai người bên ngoài, hỏi: "Người đó là ai?"
Nhân viên cũng hoang mang lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Cậu trai kia từ hôm qua đã đứng chờ ở đây rồi, hình như là chờ Phó Bách Khải."
Hóa ra là chàng trai đứng cạnh bồn hoa. Có lẽ là người theo đuổi Phó Bách Khải. Trông gầy yếu như thế, chắc là Omega hay Beta gì đó. Ngoại hình cũng bình thường, chỉ có thể xem là xinh xắn, so với Omega lần trước đi cùng Phó Bách Khải thì kém hơn nhiều, chứ đừng nói đến việc so với chính Phó Bách Khải.
Mẫn Trì nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy ai đó bên cạnh nói: "Tôi nghe nói, người kia hình như là vợ của Phó Bách Khải..."
"Cái gì?!"
Mấy người ở đây, bao gồm cả Mẫn Trì, đều sững người tại chỗ. Bởi vì họ chưa từng nghe nói Phó Bách Khải đã kết hôn.
"Cô nghe ai nói? Đừng có giỡn."
Người nói chuyện kia ngày thường ở công ty rất hay buôn chuyện, nghe vậy liền liếc nhìn Mẫn Trì, dường như sợ bị sếp bắt gặp nên không dám nói nữa.
Mẫn Trì nhìn cô cười: "Không sao, tôi cũng rất thích nghe chuyện phiếm."
Người nọ có chút xấu hổ nói: "Hôm qua lúc cậu ấy vừa tới thì bị bảo vệ chặn lại không cho vào. Bảo vệ hỏi cậu ấy tìm ai, cậu ấy liền nói tìm Phó Bách Khải."
"Sau đó lại hỏi cậu ấy có thân phận gì, khi đó tôi vừa lúc đi ngang qua liền nghe cậu ấy nói mình là vợ của Phó Bách Khải."
"Hả? Không thể nào đâu?"
"ŧıểυ Phó mấy ngày trước không phải còn đi cùng một Omega khác sao?"
"Cậu ấy cũng là Omega à?"
"Không biết, lúc tôi đi qua không ngửi thấy mùi hương nào, chắc là Beta."
Mẫn Trì cau mày, không tham gia vào đề tài của họ nữa, chào một tiếng rồi rời đi.
Lúc ra ngoài, hắn cố ý đi gần về phía hai người kia. Những gì nghe từ miệng người khác đều không có căn cứ, chẳng bằng tự mình đi làm rõ.
Khi chỉ còn cách hai người kia vài mét, bước chân của hắn bỗng khựng lại.
Hắn ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc kia, mùi hoa cúc La Mã ấm áp.
Không giống sự pha tạp và thanh đạm trước đó, lần này nó vô cùng nồng đậm, "oanh" một tiếng xộc thẳng vào mặt hắn. Vì đã tự lọc bỏ những mùi hương khác nên mùi này lại càng rõ ràng. Hô hấp của Mẫn Trì trở nên dồn dập, đầu ngón tay hơi nóng lên, hắn ngước mắt về phía nơi mùi hương phát ra.
Phó Bách Khải.
Không, không phải anh ta, mà là chàng trai đứng đối diện anh ta.
Người kia không phải Beta, mà là một Omega. Chẳng biết vì sao lại không giống Omega bình thường, pheromone trên người cậu nhẹ như không có, nhưng Mẫn Trì vẫn có thể ngửi thấy vô cùng rõ ràng mùi hương mà cậu đang tỏa ra.