Trình Kiều trượt đầu gối dọc theo đùi trong của Trì Dã, nhịp tim Trì Dã đập loạn, kẹp chặt lấy đầu gối cô trước khi hơi thở mất kiểm soát.
Nếu không phải đang ở trong lớp học, có lẽ cậu đã để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Âm thanh lật sách và viết bài vang lên khe khẽ bên tai. Bình thường chẳng ai để ý, nhưng lúc này lại rõ ràng đến mức khó chịu, như thể có hàng tá ánh mắt đang đổ dồn về phía họ.
“Nhớ… cái gì?” Giọng nói của Trì Dã khô khốc.
Lê Tinh Nhược đã thu dọn xong cặp sách. Trình Kiều khẽ vuốt nhẹ đầu ngón tay lên lòng bàn tay cậu. “Ra nhà vệ sinh rồi nói.”
Chuông tan học vang lên, Trình Kiều và Trì Dã đã biến mất.
Lục ŧıểυ Hổ hụt hẫng, nhưng Lê Tinh Nhược vẫn còn ở đó, Nhiếp Viễn Thần cũng thật sự định trốn tiết học thêm để đi tìm ông thầy bói kia.
Dưới sân trường, dòng người đông đúc.
Trình Kiều nói váy bị bẩn, cần vào nhà vệ sinh rửa sạch, bảo mọi người cứ đợi ở dưới.
Lục ŧıểυ Hổ lại bắt đầu đoán mò: “Tớ đã nói hai người này có vấn đề mà. Đi vệ sinh cũng phải kéo Trì Dã theo.”
Nhiếp Viễn Thần cầm một cuốn sách bỏ túi học từ mới: “Cậu bớt nói linh tinh đi. Đợi chút nữa Trình Kiều lại xuống đánh cậu bây giờ.”
Giờ này, dãy lớp học đã vắng người.
Lê Tinh Nhược ngước lên, thấy một người đang từ từ bước xuống hành lang: “Chu Xuyên!” Cô vẫy tay.
Nam sinh liếc nhìn.
Trời gần tắt nắng, cậu vẫn giữ dáng vẻ ngái ngủ, đồng phục mặc lộn xộn.
Khoác áo hoodie đen, đội mũ trùm đầu che gần hết tóc mái dài lòa xòa trước trán. Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, nước da trắng bệch không chút sức sống.
Nhìn cứ như một nhân vật u ám bước ra từ truyện tranh.
Chu Xuyên chỉ liếc qua một cái, rồi đi về phía cô. Bên cạnh còn có Hứa Đào Nhiên.
Nghe kể sơ qua tình hình, Chu Xuyên nhấc mí mắt: “Năm mươi tệ?”
Không rõ vì sao cậu lại để ý chuyện đó, nhưng Lê Tinh Nhược vẫn gật đầu: “Tớ đang đợi Trình Kiều. Hôm nay không về cùng cậu được.”
Chu Xuyên cau mày, quay sang hỏi Hứa Đào Nhiên: “Năm mươi tệ đủ mua một hộp màu chưa?”
Tất nhiên là chưa đủ.
Một hộp màu đắt hơn nhiều.
Hứa Đào Nhiên chưa từng gặp tình huống này, nhưng vẫn tỏ ra quan tâm: “Năm mươi tệ cũng không ít đâu. Ăn ở căng tin đủ vài ngày đấy.”
Chu Xuyên gật đầu: “Cũng đúng.”
Rồi bảo: “Đi thôi.”
Hứa Đào Nhiên ngơ ngác: “…Đi đâu?”
Mọi người đều nhìn cậu.
Chu Xuyên đã sải bước đi trước, ngoảnh đầu lại, giọng điệu thản nhiên: “Không phải đi đánh nhau à? Không đi sao?”
Một, hai, ba, bốn, năm người.
Trình Kiều xuống dưới thấy thêm hai người mới thì giật mình suýt nhũn chân.
Có thêm Chu Xuyên thì còn hiểu được, nhưng sao cả Hứa Đào Nhiên cũng ở đây?
Hứa Đào Nhiên quay lại cười hiền: “Cậu là Trình Kiều à?”
Có vẻ mọi người đã giới thiệu nhau từ trước, kể cả Trình Kiều và Trì Dã đến muộn cũng không bị lạc lõng.
Ánh nắng chiều chiếu xuống chiếc áo sơ mi trắng của Hứa Đào Nhiên, khiến cả người cậu ta trông như phát sáng.
Trình Kiều ngẩn ngơ, quên mất phải gật đầu, thậm chí không biết bước đi thế nào.
Trì Dã nheo mắt, dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ răng hàm.
Có gì đẹp lắm à? Áo sơ mi trắng cậu cũng có, giống y hệt, sao chẳng thấy cô nhìn đến mức đó?
Trì Dã khẽ đẩy lưng cô: “Đi thôi.” Không hỏi vì sao hai người kia lại xuất hiện, chỉ thúc giục: “Trời sắp tối rồi, nhanh lên.”
Trình Kiều mới giật mình đáp lại, cả nhóm bắt đầu lên đường.
Sau đó, hỏi Lê Tinh Nhược mới biết là Chu Xuyên đòi đi theo.
“Trông cậu ta chẳng giống người nhiệt tình gì cả.” Trình Kiều bĩu môi.
Lê Tinh Nhược thì vạch trần suy nghĩ trong đầu cô: “Đúng rồi, Chu Xuyên không giống, nhưng Hứa Đào Nhiên thì giống, đúng không?”
Trình Kiều bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng, hạ giọng: “Đừng nói bậy!”
Bảy người chia thành ba nhóm nhỏ.
Chu Xuyên đi cùng Hứa Đào Nhiên.
Lục ŧıểυ Hổ chỉ nghe danh hai người này, bình thường không có giao thiệp nên tự động đứng chung với Nhiếp Viễn Thần.
Trì Dã thì vừa nhìn Trình Kiều và Lê Tinh Nhược nói chuyện, vừa lặng lẽ bước bên cạnh Lục ŧıểυ Hổ.
Tới đường Thất Dung, Trì Dã mới đi lên phía trước.