Lục ŧıểυ Hổ mang điện thoại đến trường nghịch ngợm suốt hai ngày.
Buổi chiều tiết thể dục, năm người ngồi xổm ở góc sân điền kinh, vây quanh một chiếc điện thoại im lặng hồi lâu.
“Có khi nào gã thầy bói này là kẻ lừa đảo không?” Cuối cùng, Lục ŧıểυ Hổ lên tiếng nghi vấn.
Mấy câu nói vòng vo, chung chung như thể ai nghe cũng thấy đúng.
Trình Kiều không dám mang điện thoại đến trường, nên Lục ŧıểυ Hổ lấy của mình ra và còn thêm cả WeChat của gã thầy bói đó.
Trì Dã nhìn Lục ŧıểυ Hổ biết rõ Trình Kiều đã mất năm mươi tệ còn cố nhét thêm năm mươi tệ khác, giận đến mức cạn lời.
“Xem tướng tay, nói mày sinh hoạt không điều độ, thiếu vận động, sau đó khen chê lẫn lộn, dặn đừng để người thứ hai nghe thấy. Nếu không phải lừa đảo thì là gì?”
Trì Dã không chịu nổi nữa. Nhìn sang Trình Kiều và Lục ŧıểυ Hổ, ai cũng ngốc nghếch như nhau.
“Nhưng mà gã thầy bói còn nói một câu khác.” Trình Kiều nhận lấy chai nước trái cây mà Lê Tinh Nhược mua, mỗi người một chai.
Lê Tinh Nhược trải quyển sách xuống đất để ngồi, vừa hút sữa chua vừa hỏi: “Câu gì?”
“Không nói cho các cậu biết đâu. Thiên cơ bất khả lộ.”
“Vậy thì tớ cũng không nói cho các cậu biết câu của tớ.” Lục ŧıểυ Hổ thật ra cũng giữ một đoạn ghi âm.
Trình Kiều đưa tay bóp cổ cậu ta, “Nói không?”
“Không... Không nói. Thiên cơ bất khả lộ.”
Lục ŧıểυ Hổ bị bóp đến ho sặc sụa, lúc này Nhiếp Viễn Thần, người nãy giờ vẫn im lặng, mới chậm rãi nói:
“Cậu ấy hỏi kỳ thi lần này có qua được hết không, thầy bói bảo là tâm tưởng sự thành.”
“...”
Cả nhóm quay sang nhìn Lục ŧıểυ Hổ với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lục ŧıểυ Hổ vừa thoát khỏi nanh vuốt của Trình Kiều liền phản kháng: “Nhìn cái gì? Không tin à? Tớ thấy có khả năng lắm đấy!”
Trình Kiều khinh bỉ liếc cậu ta, Lê Tinh Nhược thì che miệng cười, còn Trì Dã buông một câu mắng: “Đồ ngốc.”
Lục ŧıểυ Hổ tức giận nhảy dựng lên, nhưng rồi lại chùng xuống, than thở: “Thế giờ làm sao đây?” Tiền mất rồi.
Lục ŧıểυ Hổ buồn bực nhổ cỏ, Trình Kiều đập lên tay cậu ta, bảo đừng phá hoại cây cỏ trong trường.
Lê Tinh Nhược mở WeChat, “Gã thầy bói mà cậu nói, trông quen lắm.”
Trì Dã ngẩng lên nhìn, Lê Tinh Nhược cau mày, lướt qua vài bức ảnh trong vòng bạn bè, có mấy tấm chụp biển hiệu xem bói.
“Cậu gặp rồi à?” Trì Dã hỏi, Trình Kiều cũng nghiêng người xem.
Lê Tinh Nhược không chắc lắm, chỉ vào một tấm ảnh: “Hình như ở… đường Thất Dung? Gã thầy bói này cũng ở Khảm Dương.”
“Kiều Kiều,” Lê Tinh Nhược ngẩng lên hỏi, “Cậu lấy số WeChat ở đâu thế?”
“Cuối tuần trước đi chợ mua sườn heo với mẹ, nhặt được bên đường.”
Chợ khá lộn xộn, đủ loại gian hàng và tờ rơi bay đầy trời. Trình Kiều tò mò nên nhặt một tờ xem thử.
Trì Dã biết ngay lòng hiếu kỳ của cô sẽ gây chuyện.
“Đi thôi.” Trì Dã đứng lên, không buồn xem điện thoại nữa. Mọi người cũng lần lượt đứng dậy.
Lục ŧıểυ Hổ hỏi: “Đi đâu?”
“Đi tìm thầy bói.” Trì Dã nhìn cậu ta, “Cậu không muốn lấy lại năm mươi tệ à?”
“Cậu chủ Lục này không...”
Ánh mắt của Trì Dã lia qua, Lục ŧıểυ Hổ lập tức đổi giọng:
“Cái gì?! Năm mươi tệ á? Đủ để đi net xuyên đêm đấy! Nhất định phải đòi lại!”
Nhiếp Viễn Thần nhắc nhở giờ không còn như trước, chừng đó không đủ.
“Im đi.” Lục ŧıểυ Hổ quay sang Trình Kiều: “Kiều Kiều, yên tâm đi, anh Lục sẽ đòi lại công bằng cho em. Đừng nói là năm mươi, năm xu cũng không để hắn lừa đâu!”
Lê Tinh Nhược giơ tay: “Tớ cũng đi, tớ dẫn đường cho mọi người!”
Trình Kiều nghĩ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nhìn cả bọn háo hức như sắp ra trận, bất giác nhớ về những lần đánh nhau thời bé, ho nhẹ:
“Nhiếp Viễn Thần khỏi đi nhé.”
Cậu ta lên cấp ba liền không nghỉ ngơi, hết học trên trường lại đi học thêm, từ một đứa mập mạp nay gầy trơ xương.
Nhiếp Viễn Thần ngẩng lên, đẩy gọng kính bằng ngón giữa: “Đây là chiến trường của đàn ông.”
Trình Kiều: “...”
Tiếng còi tập hợp vang lên, điểm danh xong liền giải tán về lớp.
Tiết cuối là tiết tự học, Trình Kiều nằm dài trên bàn, đầu óc để đâu đâu.
Trì Dã cũng không đọc sách, sách toán mở ra trước mặt, nhưng các công thức đã chạy đầy đầu, tay vẫn bất động.
Một lát sau, Trì Dã duỗi chân dài, gõ lên ghế cô.
“Xem tay tớ đi.”
Cậu dời quyển sách chắn phía trước, cả hai cúi sát vào nhau giữa đống sách và bức tường, vô cùng kín đáo.
“Xem tay nào?” Trình Kiều hứng thú.
Trì Dã cũng không rõ, “Tay trái?”
Nam trái nữ phải, chắc là đúng.
Trình Kiều xoay người, Trì Dã nhích lại gần.
Bàn tay xòe ra, lòng bàn tay rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Trước giờ Trình Kiều từng thấy nhiều người tay dài nhưng hơi nữ tính, còn tay của Trì Dã thì nam tính, gân xanh lộ rõ, đầy sức sống.
Ngón giữa dài nhất, vừa mở ra, Trình Kiều không xem đường chỉ tay mà trong đầu lại hiện lên cảnh bị ép lên bồn rửa mặt lần đó, nơi nhạy cảm bị ngón tay này điên cuồng chọc vào.
“Sao vậy?” Trì Dã cảm thấy đầu ngón tay bị cô cầm cứng đờ, cảm giác mềm mại khiến người khác căng thẳng.
Trì Dã khẽ cứng người, các cơ trên cánh tay cũng siết lại, gân xanh nổi lên vừa phải nhưng lại mang theo chút quyến rũ.
Có lẽ vì kỳ thi sắp tới, tâm trạng nôn nóng cũng dịu đi ít nhiều. Lê Tinh Nhược ngồi bên cạnh chăm chú đọc sách.
Không gian yên tĩnh đến mức ngay cả nhịp thở cũng như ngừng lại. Tiếng tim đập dồn dập, hơi thở của Trì Dã bao trùm lấy cô.
Trình Kiều khép chặt đầu gối, vô tình cọ vào đùi cậu, khẽ ma sát dưới bàn, thì thầm:
“Chỉ là... nhớ cậu thôi…”