Dạo gần đây, Trình Kiều và Trì Dã dính nhau như sam.
Dù cả hai vẫn luôn đi trước sau, Trình Kiều không chủ động nói chuyện, Trì Dã cũng không mở lời trước.
Nhưng Lục ŧıểυ Hổ vẫn nhận ra chút gì đó bất thường.
“Không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.” Lục ŧıểυ Hổ nằm bò ra cửa sổ, nhìn sang lớp 7 bên cạnh.
Nhiếp Viễn Thần thấy cậu ta lại đang dòm ngó sang bên kia, liền ghé đầu lại gần. “Nhìn gì thế, có gì đặc biệt à?”
“Trì chó và Kiều muội, có gian tình.” Lục ŧıểυ Hổ quay đầu lại, mắt híp thành một đường. “Tớ đã ngửi thấy mùi động tình rồi.”
Thần kinh.
Nhiếp Viễn Thần nói: “Bọn họ quan hệ tốt, cậu không biết sao? Làm gì có gian tình nào?”
Nhắc đến chuyện này, Lục ŧıểυ Hổ lập tức hào hứng. “Bọn mình lớn lên cùng nhau, tại sao chỉ có hai người họ là thân thiết nhất? Cậu nhìn cái bộ dạng vô dụng của Trì Dã mà xem, mắt lúc nào cũng dán chặt lên người Trình Kiều.”
Nhiếp Viễn Thần chẳng thấy gì lạ, chỉ nhận ra Trì Dã ngày càng đẹp trai hơn.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, nhìn qua thì thấy rất bình thường mà.”
Tính cách Trình Kiều vốn nóng nảy, thích sai khiến người khác. Trì Dã lại thật thà, chuyện nhỏ nhặt hồi bé vẫn để bụng đến giờ, lúc nào cũng nghe theo lời Trình Kiều.
Còn Lục ŧıểυ Hổ, tính cách yếu mềm, mỗi lần bị chọc giận, chỉ cần Trình Kiều đánh cho một trận là ngoan ngoãn ngay.
Trước khi Lý Xán chuyển đi, Trình Kiều nói chuyện với cô ấy nhiều nhất. Những người khác thì hoặc lười nói chuyện hoặc gặp nhau là cãi nhau.
So sánh ra, Chung Tư và Trình Kiều cũng khá thân. Chung Tư lớn hơn hai tuổi, hồi trước còn chạy theo gọi Trình Kiều là anh trai.
Lục ŧıểυ Hổ chẳng buồn đôi co nữa, tiếp tục bò ra cửa sổ. “Cứ chờ đi, tớ sẽ lột trần bộ mặt thật của Trì chó cho mà xem.”
Tòa nhà dạy học hình chữ L, ở giữa có hành lang. Lớp của Lục ŧıểυ Hổ nằm chéo với lớp của Trình Kiều.
Từ góc này, có thể nhìn thấy Trì Dã ngồi ở cửa sau.
Giờ ra chơi, đám con trai trong lớp thường tụ tập ở góc cửa sau cười đùa.
Trì Dã ngồi tựa lưng vào ghế, nửa người ngả ra sau, khóe môi không giấu nổi nụ cười.
Vào thu, đồng phục thêm áo khoác ngoài. Trì Dã không kéo khóa áo, túi phồng lên, chẳng rõ đựng thứ gì.
Vài người định giành lấy nhưng bị đẩy ra. Trì Dã uể oải nói: “Đừng làm loạn.”
Trình Kiều và Lê Tinh Nhược từ nhà vệ sinh quay lại, đi vào từ cửa sau. Đám con trai lập tức nhường đường.
Vừa nãy còn ồn ào như muốn lật tung trần nhà, Trình Kiều liền quát: “Làm gì đấy? Lại bắt nạt Trì chó nhà tớ à?”
Trình Kiều về chỗ ngồi, Lê Tinh Nhược bật cười bên cạnh. Đợi mọi người tản ra, Trì Dã khẽ đá ghế của Trình Kiều.
Trình Kiều quay đầu.
“Cho cậu này.” Trì Dã xòe tay, toàn là kẹo mυ"ŧ, đủ mọi hương vị.
Hóa ra túi áo nhét toàn thứ này.
“Đây chẳng phải là kẹo mυ"ŧ Lục ŧıểυ Hổ mua cho tớ hồi trước sao?” Tháng trước gần như không phải mua đồ ăn vặt.
“Ừ, thấy cậu có vẻ thích, nhưng không biết vị nào ngon hơn nên mua hết cho cậu thử.”
Trình Kiều nhận lấy nhưng chưa ăn ngay.
Lê Tinh Nhược chống cằm nhìn bọn họ. “Tớ cũng muốn ăn, cho tớ một cái đi.”
“Muốn ăn thì bảo Chu Xuyên mua cho, đừng động vào đồ của Trì chó nhà tớ.”
Bảo vệ ghê gớm. Lê Tinh Nhược bĩu môi. “Cẩn thận tớ mách Hứa Đào Nhiên, bảo cậu thay lòng đổi dạ.”
Ngồi phía sau, Trì Dã hờ hững liếc lên. Trình Kiều vô thức quay lại nhìn.
Thấy Trì Dã tựa lưng vào ghế, tay cầm quyển sách. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trì Dã ngẩng đầu. “Sao thế?”
Vẻ mặt tự nhiên, giọng điệu bình thường.
Chắc không nghe thấy đâu.
Trình Kiều cười tủm tỉm, thò đầu qua. “Gần đây tớ học được cách xem chỉ tay trên mạng, có thể đoán vận mệnh. Cậu muốn thử không?”
“Không cần, cảm ơn.” Trì Dã cụp mắt, lật trang sách, có vẻ không hứng thú.
Trình Kiều nghiêm túc nói: “Chuẩn lắm đấy. Nếu thi trượt đại học, tớ sẽ xin mẹ cái bàn đi bói dạo. Ít ra cũng đủ sống qua ngày.”
Lê Tinh Nhược nghe vậy cũng hào hứng. “Một lần bao nhiêu tiền, Trình đại sư?”
“Không đắt, năm mươi tệ một lần.” Trình Kiều hào phóng. “Nhưng lần đầu kinh doanh, lại là bạn học, giảm giá còn chín tệ chín thôi.”
Thật thú vị.
Vừa nói xong, mấy người xung quanh liền vây lại, muốn xem bói thử xem có đoán được điểm thi giữa kỳ không.
Nhưng Trì Dã đột nhiên cảm thấy không ổn.
Ngẩng đầu nhìn Trình Kiều, ánh mắt dần nghiêm túc.
“Trình Kiều.” Trì Dã nghiến răng. “Cậu tốn năm mươi tệ để xem bói trên mạng à?”