Vùng Cấm Tuyệt Đối (1V1, Trường Học H)

Chương 21

Trước Sau

break

Trình Kiều rêи ɾỉ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía cậu. Ngón tay bị nhấn sâu trong cơ thể, đầu ngón tay run rẩy trên lớp thịt mềm, khiến cửa huyệt tràn ra chất lỏng sền sệt.

Trình Kiều đã buông tay, cố đẩy cánh tay rắn chắc của cậu ra, nhưng bàn tay đó như thể gắn chặt vào người, không chút nhúc nhích dù cô cố gắng đẩy hay đá.

Trình Kiều khóc nức nở, gọi đi gọi lại:

“Trì Dã... Trì cún con...”

Cho đến khi bụng dưới co rút, như quả bóng bị đâm thủng xẹp hơi, Trì Dã mới đỡ lấy cô, kéo sát vào lòng.

“Được rồi.” Trì Dã dừng động tác. “Không khó chịu nữa.”

Cửa huyệt vẫn co giật, chất lỏng bắn tung tóe làm ướt cả quần áo của cậu.

Phải mất một lúc lâu, Trì Dã mới rút ngón tay ra. Trong lúc đó, cậu không nhịn được, đưa tay vân vê đỉnh nhũ hoa của cô:

“Ngủ đủ chưa?”

Cậu vẫn chưa được thỏa mãn.

Dù nhìn cô như thế này đã khiến lòng cậu tràn ngập du͙© vọиɠ, nhưng cơ thể căng cứng vì thiếu sự âu yếm vẫn khiến cậu đau nhức.

Trình Kiều thở gấp, đôi mắt mơ màng, cơ thể mềm nhũn như miếng đậu hũ trắng nõn.

Trì Dã bế cô đặt xuống, xoay người đè lên trước bồn rửa mặt. Trong gương, Trình Kiều thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Dưới làn da trắng nõn, từng mảng ửng hồng kéo dài từ vành tai đến cổ. Trên ngực, hai đỉnh nhũ hoa nhỏ nhắn dựng đứng, giống như những quả mọng chưa chín hẳn.

Trì Dã áp sát phía sau, luồn tay qua nách, nhẹ nhàng nắn bóp bầu ngực.

“Đừng nhìn mặt, nhìn xuống dưới.”

Trình Kiều xấu hổ cực độ, không dám nhìn vào mắt cậu qua gương.

Môi Trì Dã nóng rẫy, phả hơi thở dồn dập sau tai cô. Trình Kiều cúi đầu, chỉ thấy hai bàn tay cậu đang mơn trớn ngực mình và vật cứng cộm lên giữa hai chân.

Không biết từ khi nào, Trì Dã đã dùng đầu gối tách đôi chân run rẩy của cô ra. Hạ thân ép sát, đầu vật cứng chạm vào khe thịt non mềm, đầu khấc cọ sát lên hạt mẫn cảm phía trước.

“Ưm...”

Trình Kiều chống tay lên bồn rửa mặt, thắt lưng mềm nhũn suýt nữa ngã sụp xuống.

Trì Dã giữ lấy cô, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối che mặt ra sau tai.

Tiếng thở dốc trầm đục vang lên, giống như dã thú vừa được thả khỏi lồng.

“Không dám nhìn thì cúi đầu.” Trì Dã thì thầm. “Xem tôi làm gì cậu.”

Cô đã từng tò mò về bộ phận đó của cậu, nhưng khi có cơ hội nhìn thì lại không dám.

Đầu khấc tròn trịa căng đỏ, Trì Dã dùng nó tách môi hoa, cọ xát chậm rãi. Trình Kiều nhạy cảm, liên tục nhấc hông lên, nhưng Trì Dã lại cố tình đè eo cô xuống, không cho thỏa mãn.

Kẹp chặt đôi chân mềm mại của cô, Trì Dã khiến khe huyệt ôm trọn lấy vật cứng.

Cơ thể áp sát nhau, dù chưa thâm nhập, cảm giác ma sát lại dâng trào kɧoáı ©ảʍ.

Trình Kiều cảm giác lý trí dần mất kiểm soát.

“Trì Dã... Ưm...”

Trì Dã ấn mạnh thêm, phần cứng chà sát qua vùng nhạy cảm khiến cô run rẩy, chất lỏng không ngừng tràn ra.

Mắt đỏ hoe, Trình Kiều bật khóc khi cơn kɧoáı ©ảʍ dâng lên đỉnh điểm.

Cuối cùng, Trì Dã cũng không nhịn được, gầm nhẹ rồi phun trào chất lỏng nóng hổi.

Vật cứng co giật, chất trắng đục nhỏ từng giọt xuống sàn.

Hơi thở gấp gáp, Trì Dã lấy giấy lau sạch cho cô, sau đó ôm lấy Trình Kiều khi cô run rẩy đòi đi tắm.

Dù đã làm mọi chuyện, nhưng việc tắm chung vẫn khiến Trình Kiều thấy xấu hổ.

Không đứng vững nổi, cô đành vơ lấy chiếc áo thể ȶᏂασ, chụp lên đầu cậu:

“Không được nhìn!”

Trước đó còn đòi cậu nhìn mình, giờ thì càng lúc càng ngang ngược.

Trì Dã ngoan ngoãn làm theo.

Tối hôm đó, Trì Dã vốn định ngủ ở phòng khách, nhưng Trình Kiều lại níu tay cậu. Giọng cô mềm mại, rõ ràng đã rất mệt:

“Trì cún con, ngủ cùng tôi đi.”

Vừa tắm xong, hương thơm dịu nhẹ từ cô khiến cậu không thể rời mắt.

Trì Dã không lên giường ngay, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Trình Kiều bật cười:

“Không sợ sáng mai bị trẹo cổ à?”

Cô trêu cậu là cún con không cần gối, sáng dậy cổ sẽ vẹo mất.

Trì Dã mỉm cười, kéo cô lại gần.

“Còn cậu thì sao?”

“Tôi chẳng thay đổi gì cả.”

Trì Dã nhớ lại những lần cắm trại trước, cô từng nói muốn làm cảnh sát, họa sĩ hay nữ hiệp.

Nhưng lần này, Trình Kiều chỉ im lặng, nhìn lên trần nhà, rồi nhỏ giọng đáp:

“Tôi chỉ là Trình Kiều thôi.”

“Trình Kiều rất tốt rồi.” Trì Dã nắm chặt tay cô. “Chỉ cần là cậu, không cần thay đổi.”

Trình Kiều nghiêng đầu, đôi mắt sáng long lanh:

“Thật không? Vậy Trì cún con cũng là tốt nhất rồi.”

Cô chui vào lòng cậu, hít thở mùi hương quen thuộc rồi ngủ.

Trì Dã nằm đó, tim đập rộn ràng.

**”

Trình Kiều nhắm mắt lại: Trì ŧıểυ cẩu, cậu thật tốt, đi ngủ đi

Trì Dã: Ngủ không nổi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc