Vùng Cấm Tuyệt Đối (1V1, Trường Học H)

Chương 14. Trở lại căn cứ bí mật

Trước Sau

break

Hồi nhỏ có rất nhiều bạn chơi cùng, ngoài Trì Dã và Lục Hổ, thực ra còn có Lý Sán, Chung Tư và Nhiếp Viễn Thần.

Sau khi Lý Sán chuyển nhà thì ít liên lạc hơn, còn Chung Tư, Nhiếp Viễn Thần và Lục Hổ thường đi chung một nhóm, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn đều kéo nhau ra mặt, không thèm để ý đến ai khác.

Trì Dã không đứng về phe nào, nhưng lúc nào cũng nghe theo lời Trình Kiều.

Chiều tan học, Lục Hổ cứ rộn ràng đòi đi căn cứ bí mật chơi, nằm dài trên bàn Trì Dã, uốn éo người như con giun, “Anh ơi, đại ca ơi, anh Trì Dã ơi, đi cùng đi mà! Căn cứ bí mật là của tụi mình, thiếu cậu thì sao được chứ?”

Cái tư thế vặn vẹo này đúng là chói mắt.

Trì Dã vừa dọn sách vừa chỉ đường cho cậu ta, “Nịnh tôi không bằng đi nịnh Trình Kiều.”

Trình Kiều là người nhớ lâu thù dai, lần trước bị chọc là ngực phẳng, cô ấy giận tận một tháng, Lục Hổ tốn không biết bao nhiêu chiêu nịnh nọt mà vẫn bị lườm nguýt đầy khinh bỉ.

Lục Hổ cứ tưởng khó bề xoay chuyển tình thế, ai ngờ người này có thể hạ thấp mình đến mức kỷ lục.

Lục Hổ chộp lấy tay Trình Kiều, nịnh nọt, “Chị Kiều ơi, vị anh hùng vĩ đại của chúng ta, chuyến phiêu lưu lần này nếu không có chị dẫn dắt thì hành động của bọn em sẽ vô nghĩa biết bao! Chị Kiều! Chị gái ơi!!!”

Cậu ta suýt quỳ xuống luôn rồi.

Trình Kiều giả vờ khó xử, “Khụ khụ, nếu sáng mai có bánh bao nhân thịt và bánh cuốn ở phố cũ thì cũng không hẳn là không thể…”

“Để em lo! Chị muốn chấm tương ớt, tương cay hay sốt cà chua? Lấy mỗi thứ một phần nhé?”

Trình Kiều không nhịn được, bật cười ha hả, ôm bụng lăn lộn trên bàn.

Lục Hổ đơ người, Trì Dã nhìn không nổi nữa, xách balo của Trình Kiều lên, “Thầy toán giao mấy bài tập khó, phải về nhà làm trước, hôm nay không đi được.”

Lục Hổ mếu máo, “…Thôi chứ! Đừng có đùa tớ vậy chứ!”

Trình Kiều lè lưỡi chọc ghẹo, “Lêu lêu, về học hành đàng hoàng đi.”

Ra đến cổng trường, con đường lớn bên ngoài sạch đẹp, hàng cây xanh mướt sau cơn mưa đêm qua càng thêm bóng bẩy.

Ánh nắng chiều dần tắt, giờ tan học, xe cộ đông đúc, người qua lại cũng nhiều.

Trì Dã dắt xe đạp đi trước một đoạn rồi mới đạp, Trình Kiều đi bên cạnh. Đôi lúc vai cô chạm nhẹ vào cánh tay cậu, không mạnh nhưng có chút nhột.

“Vẫn còn giận Lục Hổ à?” Trì Dã nghiêng đầu hỏi.

Trình Kiều vừa bóc kẹo mυ"ŧ táo xanh từ hộc bàn, ra khỏi cổng trường đã cắn một miếng, vị ngọt pha chút chua chát. Đây là kẹo mà hôm qua Lục Hổ mua cho.

“Ai thèm giận cái tên ngốc đó chứ.” Trình Kiều liếʍ viên kẹo, trả lời.

Cô chỉ trêu cậu ta thôi, trận đánh nhau lần trước xong là đã hết giận rồi, chẳng qua do Lục Hổ sợ cô kéo Trì Dã không chơi với bọn họ nữa nên cứ nịnh tới nịnh lui.

Sau khi Lý Sán đi, hội “chiến binh sáu cạnh” (cái tên Lục Hổ tự phong) đã mất một thành viên.

Căn cứ bí mật là nơi cả nhóm tìm thấy hồi bảy tuổi, nằm ở phía đông khu phố cổ. Đó là mấy tòa nhà bỏ hoang, chẳng có gì đặc biệt.

Ban đầu chính quyền định phá dỡ để xây lại, nhưng vị trí không thuận lợi, không ai nhận thầu nên cứ để đó hoang tàn.

Lục Hổ và bọn họ thường chế tạo súng đồ chơi rồi chơi trò bắn súng thật ở đó. Sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, nhóm ít lui tới hơn nhưng thỉnh thoảng lại muốn tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nửa đêm mò vào đó “thám hiểm”.

Nói là thám hiểm, thật ra chỉ là tìm chỗ tụ tập để chơi mấy trò kinh dị.

Trình Kiều vốn không hứng thú với mấy trò trẻ con đó, nhưng nhớ lần trước Lục Hổ chơi bút tiên sợ đến mức suýt ŧıểυ ra quần, cô lại thấy mềm lòng.

“Trì chó con.” Trình Kiều đột nhiên dừng bước.

Trì Dã quay đầu, thấy Trình Kiều rút kẹo mυ"ŧ khỏi miệng, cười tươi rói, “Đi thôi, quay lại nào.”

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc