Vùng Cấm Tuyệt Đối (1V1, Trường Học H)

Chương 12. Chương: Liếm Đến Khi Trào Ra

Trước Sau

break

Cảm giác vật cứng áp sát vào mông làm cho Trình Kiều thấy khó chịu. Nhưng vì khoái cảm vừa rồi đều tập trung ở ngực nên cô không quá để ý.

Nghe thấy câu hỏi của Trì Dã, Trình Kiều theo bản năng nắm lấy vành tai cậu, giọng điệu không có chút uy hiếp nào mà cảnh cáo:

“Cậu đừng có nói ra đấy!”

Giữa Trình Kiều và Trì Dã có nhiều bí mật nhất. Những lần cô làm chuyện xấu, chẳng phải đều do cậu giúp cô thu dọn hậu quả sao?

Trì Dã gật đầu.

Cổ họng khô khốc như muốn bốc cháy, từng chữ bật ra đều khó khăn. Hơi thở nóng hổi phả lên làn da làm nhiệt độ trong phòng càng tăng lên.

Người đang ngồi trên đùi bất chợt cử động, đỉnh cứng rắn của cậu cọ sát vào nơi mềm mại, ướt át của cô qua lớp vải. Dù cách một tầng quần áo nhưng cảm giác lại nhạy cảm đến mức tê dại.

“Trình Kiều…”

Trình Kiều vô tội nhìn cậu:

“Sao thế?”

“Cậu đang làm gì vậy?” Đừng có cọ nữa, tôi sắp nổ tung rồi.

Ánh mắt Trì Dã trông thật tội nghiệp, như thể nếu cô còn tiếp tục thì cậu sẽ ném cô ra ngoài mất.

Trình Kiều đặt tay lên vai cậu:

“…Tôi thấy hơi ướt, muốn lau một chút.”

Ngực cậu phập phồng dữ dội, không biết đã phải hít thở bao nhiêu lần để giữ bình tĩnh. Hàm răng cắn chặt, đầu lưỡi chạm vào răng rồi đột nhiên cậu bật cười, mở mắt nhìn cô.

Cậu thật sự chịu thua rồi.

Lẽ ra cậu không nên hỏi câu đó.

Ánh mắt Trì Dã như bị cô bắt nạt thê thảm, không thèm nói thêm lời nào, chỉ nắm chặt eo cô, nhấc bổng lên, dường như chẳng muốn để cô chạm vào mình thêm chút nào nữa.

Nhưng… cô khó chịu quá.

“Trì Dã…”

Cậu lập tức hiểu:

“Chỗ nào khó chịu?”

“Ở đây.”

Trình Kiều đưa tay xuống dưới nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị cậu kéo tay ra sau lưng.

Trì Dã bế cô lên giường. Cảm giác thay đổi tư thế đột ngột khiến cô có chút căng thẳng. Nhưng khi nhìn thấy người ở trên là Trì Dã, cô liền thả lỏng.

“Trình Kiều.”

Trì Dã gọi tên cô. Cô ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của cậu, khẽ đáp.

Ánh mắt trong veo và tin tưởng tuyệt đối của cô khiến tim cậu thắt lại.

Cô ngây thơ quá, ngây thơ đến mức khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn phá hoại. Nhưng rõ ràng chính cô mới là người khơi mào trước.

Trì Dã chống người phía trên cô, ánh mắt chậm rãi quét qua từng đường nét trên cơ thể, càng lúc càng tối lại. Khi dừng ở nơi nhạy cảm giữa hai chân, ánh mắt ấy đã hoàn toàn u ám.

“Tôi chạm vào đây, cậu có ghét không?”

Ngón tay cậu chạm nhẹ vào eo cô.

Trình Kiều lắc đầu.

“Vậy chỗ này thì sao?”

Bụng dưới cô phẳng lì, mềm mại.

Hơi thở cô ngưng trệ trong giây lát, bàn tay nắm chặt ga giường nhưng vẫn lắc đầu.

Ánh mắt Trì Dã vẫn không rời khỏi gương mặt cô. Ngón tay tiếp tục trượt xuống theo đường cong của xương mu, đầu ngón tay chạm vào khe hẹp đang khép chặt.

Cô run rẩy rõ rệt.

“Còn chỗ này?”

Giọng cậu run rẩy như lá cây trong mưa.

Trì Dã nuốt nước bọt, thầm nghĩ nếu cô nói ghét, cậu sẽ dừng lại. Nhưng sau đó sẽ không nói chuyện với cô nữa.

Ít nhất ba ngày.

Ba ngày sẽ không cho cô chép bài tập.

Nhưng điều làm cậu bất ngờ là Trình Kiều không lắc đầu, cũng không gật đầu.

Đôi chân nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt long lanh như nước, mang theo chút ủy khuất và bối rối:

“Chỗ này… thật sự khó chịu.”

Tim cậu đập điên cuồng như muốn phá tung lồng ngực:

“Vậy để tôi xoa thử nhé?”

Trình Kiều gật đầu, chủ động đưa mình tới:

“Trì Dã, giúp tôi đi.”

Cô sạch sẽ đến nỗi lông vùng kín còn chưa mọc, làn da trắng mịn mềm mại. Phần môi nhỏ nhắn hơi sưng lên, đỏ hồng như một bông hoa vừa hé nở, ướt đẫm mật ngọt.

Ngón tay cậu nhẹ nhàng tách hai cánh hoa, nhìn thấy bên trong màu hồng thẫm đầy quyến rũ.

Trì Dã lo rằng đôi tay chai sạn vì chơi bóng rổ và viết quá nhiều sẽ làm tổn thương cô.

Vì thế, cậu bất ngờ nhấc cao hông cô, đặt đôi chân lên vai mình.

Trình Kiều giật mình kêu lên. Khi cúi đầu nhìn xuống, cô thấy đôi môi đỏ hồng của cậu áp vào nơi nhạy cảm của mình.

Còn chưa kịp nhìn rõ động tác, cô đã cảm nhận được một thứ ấm áp, ẩm ướt len lỏi vào khe hẹp, quét qua từng tấc da thịt.

Là đầu lưỡi của Trì Dã, nhẹ nhàng liếʍ dọc theo mép hoa, thu hết mật ngọt vào miệng.

Trình Kiều khẽ rên rỉ, tiếng thở dốc vang vọng khắp căn phòng.

Trì Dã càng nghe càng hưng phấn, đầu lưỡi hoạt động mạnh mẽ hơn.

Cô run rẩy, đến khi môi cậu dừng lại trên hạt nhỏ căng phồng thì cô không nhịn được nữa.

Lưng cong lên, cả người co giật kịch liệt.

Cô lên đỉnh rồi.

Trì Dã mút chặt viên ngọc nhỏ, khẽ cắn rồi liếʍ nhẹ để xoa dịu.

Trình Kiều bật khóc, nước mắt rơi tí tách xuống vai cậu.

“Trì Dã…”

Trì Dã vuốt lưng cô:

“Thoải mái rồi chứ?”

Cô gật đầu, không ngại ngùng mà thừa nhận:

“Thoải mái lắm.”

Trì Dã khẽ siết chặt vòng tay, cúi đầu hôn lên trán cô, ánh mắt tối lại đầy chiếm hữu.

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc