Hắn muốn...
Trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt lạnh nhạt của Cảnh Nhiên.
Kỳ Tiễn hơn nhíu mày.
Giờ phút này, hắn dường như chỉ muốn cô gái nhỏ kia.
Kỳ Tiễn mở to mắt, trông thấy hai cô gái trang điểm đến mày rậm mắt to dưới thân, sự hào hứng tăng vọt trong phút chốc như bị giội một xô nước lạnh.
''Được rồi, các cô đi xuống đi'' Kỳ Tiễn ngồi thẳng người, nhét dươиɠ ѵậŧ vào quần, kéo khóa quần lên.
Hai người phụ nữ đang liếʍ say sưa, đột nhiên bị Kỳ Tiễn cắt ngang đều có hơi bối rối.
Kỳ Tiễn móc ra một xấp phiếu đỏ từ trong túi, đưa tới, giọng điệu lạnh nhạt: ''Số này hai cô chia đều đi''
Được lợi, hai người cũng không dây dưa nữa, ngoan ngoãn nhận lấy tiền, cười tạm biệt với Kỳ Tiễn: ''Anh Tiễn, nhớ lần sau tìm tụi em nữa nhé''
Kỳ Tiễn đáp lời qua loa.
Một người anh em bên cạnh tới gần Kỳ Tiễn ''Sao vậy, không có hứng hả?'' Vừa nói một cái tay còn duỗi trong quần một cô gái khác mà xoa bóp.
Kỳ Tiễn im lặng.
Anh chàng kia trực tiếp gọi quản lý canh ngoài cửa tới, không nhịn được nói: ''Gọi bà chủ của các anh tới đây, không phải nói có người mới tới à? Cả buổi rồi sao còn chưa thấy ai tới?''
Quản lý cười lấy lòng: ''Anh trai, tôi đi giục ngay đây''
Cảnh Nhiên hấp tấp đi vào phòng nhân viên của Hoàng Thành.
Bà chủ là chị Mao lo lắng cảm thán: ''Rốt cuộc em cũng tới''
''Thật có lỗi, trên đường bị kẹt xe'' Cảnh Nhiên thở hồng hộc trả lời.
''Tới là được rồi. Cũng đừng nói là chị Mao không thương em, hôm nay kim chủ lớn nhất của Hoàng Thành tới, chị Mao giới thiệu em cho cậu ta, lát nữa em đi vào đó hầu hạ cậu ta cho tốt, không thiếu món lợi của em đâu''
Cảnh Nhiên nở nụ cười nhạt: ''Cảm ơn chị Mao''
''Mau sửa soạn đi, kim chủ đó đổi hai cô rồi, đang đợi tới em đó''
Cảnh Nhiên thay bộ quần áo mang khí chất học sinh ra, thay đồ lót da báo và váy ôm mông mà Hoàng Thành chuẩn bị cho, lộ ra khe rãnh thật sâu nửa người trên, rất hấp dẫn.
''Chị Mao, cho em năm phút, em trang điểm là xong rồi''
Lúc Cảnh Nhiên đi vào cửa phòng xa hoa nhất, cả người đã thay đổi dáng vẻ.
Cô gái học trung học ngây ngô non nớt đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa, một thân trang hoàng phong trần, phối thêm đôi mắt to, giẫm lên giày cao gót tinh tế, kéo cặp chân vốn thon dài kia của nàng càng thêm đẹp mắt.
Chị Mao đẩy cửa ra, cười nói với Kỳ Tiễn đang ngồi im ở ghế sofa đối diện: ''Anh Tiễn, để anh đợi lâu rồi, tôi để cô gái mới tới này hầu hạ anh''
Chị Mao kéo tay Cảnh Nhiên, cười nói: ''Bách Linh, đêm nay nhất định phải hầu hạ anh Tiễn dễ chịu đó!''
Cảnh Nhiên thuận theo ánh mắt của chị Mao nhìn sang, bóng dáng quen thuộc trên ghế sofa khiến toàn thân cô cứng đờ trong nháy mắt.
Kỳ Tiễn ngẩng đầu, quan sát đánh giá cái người gọi là người mới này.
Lẳng lơ, trang điểm đậm, phong cách điển hình của Hoàng Thành.
Nhưng mà đôi mắt nhìn thẳng hắn, hình như hơi quen....
Kỳ Tiễn hơi nheo mắt, mang theo ánh mắt dò xét cẩn thận đánh giá cô một lần.
Tiếp đó, cong môi lên một ý cười không rõ ý tứ.
''Tới đây!'' Kỳ Tiễn vẫy vẫy tay về phía Cảnh Nhiên.
Cảnh Nhiên ổn định hơi thở, nghĩ đến bây giờ cô trang điểm đậm, lại còn dưới ánh đèn mờ như vậy, chắc chắn Kỳ Tiễn sẽ không nhận ra cô.
Thế là mỉm cười đi qua chỗ Kỳ Tiễn, dán lên vai kỳ Tiễn, giọng ngọt hơn nhiều: ''Anh Tiễn''
Khác với giọng lạnh tanh khi ở trường, Cảnh Nhiên tin là Kỳ Tiễn cũng không nghe ra được gì.
Đuôi mắt Kỳ Tiễn hiện lên một tia tà ác, đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô, xoa mái tóc mềm mượt, tiếp đó môi mỏng tiến đến bên tai Cảnh Nhiên, chậm rãi phun ra: ''Bách Linh''
Hơi thở nóng bỏng đánh lên tai Cảnh Nhiên, vừa ái muội vừa lưu luyến.
''Có biết tôi thích gì không?''
Cảnh Nhiên mờ mịt quay đầu nhìn hai mắt cong cong của Kỳ Tiễn.
Chỉ thấy một cái tay khác của Kỳ Tiễn chậm rãi duỗi xuống dưới, kéo khóa quần ra, một con cự long đỏ ngầu bật ra, ngạo nghễ ưỡn ngực, khí thế hiên ngang hùng dũng oai vệ!