Bên dưới khắc khẩu rất nhanh liền kết thúc, Phong Danh Vũ và Bạch Lâu, hai cái miệng rất lợi hại, đối phương hiển nhiên nói không lại, chỉ có thể cầm camera đứng bên ngoài chụp hình.
Tiêu Hoa bảo Cảnh Diệu Phong gọi điện, còn có xe cảnh sát tuần tra “vừa vặn” đi ngang, nghe tiếng tranh cãi liền vào đuổi người đi, những người đó đành phải mất hứng đi về.
Mọi người liếc nhìn nhau, sau khi cám ơn cảnh sát, Bạch Lâu bọn họ cũng quay về phòng.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ từ trên lầu đi xuống.
Bạch Lâu mở máy tính, “Chúng ta có thể truy lùng vị trí.”
“Phù chú đó có thể biểu hiện trên màn hình máy tính?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Khiết Liêu nói, “Còn có thể điều khiển bằng vô tuyến.”
“Lợi hại vậy?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, cũng không rõ trong đó có nguyên lý thế nào, xoay đầu lại thì thấy Lam Minh và Khiết Liêu nhịn cười.
“Hai người…” Miêu Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, lúc mình thả lỏng cảnh giác liền bị lừa.
Quả nhiên mọi người liền cười ha hả.
Bạch Lâu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Tôi gắn máy định vị có thể phát tín hiệu lên người bọn họ.”
Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, Cổ Lỗ Y nhảy lên người hắn, vỗ vỗ vai như an ủi.
Miêu Tiêu Bắc nhéo nhéo nó, Cổ Lỗ Y… chỉ có Cổ Lỗ Y là không gạt anh, bọn họ ai cũng xem anh như đồ ngốc.
“Bắc Bắc.” Sishir ngồi xuống bên cạnh, “Xem bọn họ đi gặp ai đi.”
“Làm cách nào?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
Lam Minh bước tới ngồi xuống phía bên kia, một tay khoác lên vai Miêu Tiêu Bắc, một tay cầm Cổ Lỗ Y ném qua cho Sishir, “Lúc trước cậu đã làm rồi, để hình ảnh phát trên TV là được.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Có chút ấn tượng.”
Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, bước tới bên cạnh TV, nhẹ nhàng chạm vào, nhưng mà hắn không có để ý mấy người gây sự có hình dáng ra sao, lúc nhìn xuống cũng không thấy rõ dung mạo.
“Có thể xem bùa chú.” Bạch Lâu vẽ mấy nét xuống lá bùa, đưa cho Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc nhìn vào lá bùa, lập tức, khung cảnh trước mặt liền chuyển thành con đường cái, đuổi theo một chiếc xe màu vàng… Chính là chiếc xe mà những người kia vừa lái đi.
Xe chạy rất nhanh, xuyên qua lớp kính thủy tinh, khung cảnh trong xe hiện ra.
Trong xe là mấy người gây sự lúc nãy, lái xe là một tên tóc xoăn, bên cạnh là một tên đầu trọc, phía sau là một tên tóc vàng và một tên tóc đen đầu nấm, trông không giống lắm nhưng rất dễ nhận ra.
Tên tóc xoăn khoảng chừng ba mươi tuổi, biểu tình rất nghiêm túc, đang chuyên tâm lái xe.
“Có chụp được hình người không?” Tên đầu trọc hỏi tên tóc vàng đang kiểm tra camera ở phía sau.
“Hừ.” Tên tóc vàng cười cười, mọi người đều lộ mặt, “Không rõ ràng nhưng sau khi quét hình thì đều có thể xuất hiện.”
Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, quét hình cái gì?
“Chắc là không thành vấn đề.” Tên đầu nấm xoa xoa tóc, “Chỉ cần có hình ảnh là có thể phân tích ra đủ thứ, chỉ cần biết là cái gì thì có thể đối phó…”
Đang nói chuyện, Miêu Tiêu Bắc thấy hắn buông tay, da mặt rơi xuống tới tận cổ.
Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, tên tóc vàng bên cạnh cũng nói, “Kéo cái da lên kìa, ghê quá!”
Người nọ giờ mới phát hiện ra, lấy tay dán dán lại phần da, xoa xoa nhẹ, khôi phục lại bình thường.
Miêu Tiêu Bắc chớp mắt, trong lòng nghĩ, mới vừa rồi là cái gì vậy?!
“Boss tại sao lại muốn chọc mấy người này?” Một người khác bất đắc dĩ nói, “Thật không rõ… Từ trước tới nay hắn luôn tránh xa con người và khu ma nhân.”
“Hình như có người cho hắn tiền kêu hắn điều tra.” Tên lái xe thản nhiên nói, “Chúng ta bớt quan tâm lại, hắn làm gì đó là việc của hắn, dù sao chúng ta cũng chỉ là làm công ăn lương.”
…
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn, khách sạn này có chút quen mắt, hình như đã thấy trên tạp chí nào rồi, nghe nói là khách sạn năm sao, phục vụ và trang trí đều rất đặc sắc, vừa bước vào cửa liền thấy tráng lệ.
Mấy người kia không dừng bước, cầm đĩa CD bước vào thang máy, Miêu Tiêu Bắc cũng đi theo.
Thang máy dừng lại ở tầng 23, mấy người kia bước ra, hướng về phía một phòng làm việc.
Miêu Tiêu Bắc đi theo phía sau, khẽ nhíu mày, văn phòng này trông là lạ, sao nhìn cứ giống bệnh viện hay phòng thí nghiệm khoa học gì vậy?
Bọn họ bước tới trước một cánh cửa sắt, bấm mấy con số, còn dùng dấu vân tay để phân biệt, cửa sắt mở ra… Trong đầu Miêu Tiêu Bắc đột nhiên xuất hiện một cảnh trong phim điện ảnh, giống như X Man, tóm lại là loại căn phòng thí nghiệm cao cấp, bên trong chắc hẳn có người mà bọn họ gọi là boss.
Sau khi vào trong, lại phải qua thêm vài cửa mới tới một căn phòng sạch sẽ.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy căn phòng này có hơi xa hoa, có vẻ là người giàu có, xung quanh có để đầy bình, còn có bàn giải phẩu, máy tính bàn, đạo cụ kì lạ với mấy cái nút màu bạc.
Nhìn vào trong phòng, ở trong góc gần giá sách, có một ông già da đen thui mặc áo blouse trắng.
Lúc đầu Miêu Tiêu Bắc nghĩ đây là người da đen, nhưng nhìn kỹ cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao trên thân thể người này có hoa văn? Miêu Tiêu Bắc cẩn thận quan sát, đó không phải là hình xăm, màu rất nhạt, y như nằm trong da, chẳng lẽ là — lang ben? Lang ben mà cũng có hình thù hoa văn như gothic hả?
Miêu Tiêu Bắc đang miên man suy nghĩ thì thấy mấy người kia cầm đĩa CD cho người mặc áo blouse.
Người đó cầm chiếc đĩa để lên bàn, tay cạch cạch bấm bàn phím.
“Thật sự có thể nhìn ra thân phận của bọn họ?” Tên đầu trọv rất hứng thú hỏi, “Có phải có người ra giá cao bảo chúng ta làm cái này?”
“Chỉ là có hứng thú muốn nghiên cứu thôi.” Người kia mỉm cười, “Nhưng ta có thể khẳng định bọn họ chắc chắn không phải người.”
“Giống như chúng ta?” Tên tóc vàng cười hỏi.
Người được gọi là boss, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi là do người tạo ra, còn bọn họ là tự nhiên tinh khiết!”
Tên tóc vàng bĩu môi, không thèm nói gì nữa, chờ ông nghiên cứu.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, nhóm người này là ai, rốt cuộc muốn làm gì?!
Lúc này, người mặc áo blouse nhét CD vào máy vi tính, trên màn hình xuất hiện những hình ảnh chụp ở EX lúc nãy.
Tên boss chọn những tấm rõ ràng nhất, đầu tiên là cắt hình Tiêu Hoa ra riêng, rồi bấm bấm bàn phím, có những biểu tượng và đường thẳng bất thường xoay xung quanh Tiêu Hoa… Cảm giác giống như kỹ thuật 3D.
Miêu Tiêu Bắc sờ cằm — Cái này có lợi ích gì?
“Đây là con người, không có vấn đề gì.” Tên boss cắt bỏ hình Tiêu Hoa, lại chọn hình của Đa Mị.
Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, những sợi dây giống như 3D vây quanh Đa Mị, trong đó có thể nhìn thấy một vài chi tiết, ví dụ như… Lỗ tai mà bình thường không thấy!
“Đó là cái gì?!”
“Đúng vậy, trên đầu hắn có sừng?”
“Không phải sừng mà là lỗ tai!” Tên boss cười lạnh, “Chúng ta phải cẩn thận phân tích tình trạng của hắn, qua một thời gian, các ngươi nghĩ cách lấy chút lông tóc hoặc máu của bọn họ! Chúng ta lại cẩn thận phân tích.” Nói xong hắn lại bắt đầu gõ bàn phím.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, bọn họ muốn làm gì? Cho dù là làm gì, hiển nhiên là đang uy hiếp sự an toàn của EX!
Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hắn nhìn về phía máy vi tính —Không thể để bọn họ giữ được đĩa CD! Nếu có thể lấy đi thì tốt rồi.
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, đột nhiên trên màn hình máy tính, lóe một cái… Sau đó đĩa CD văng ra từ ổ đĩa. Rắc mấy tiếng… vỡ thành bột, rơi xuống đất.
Miêu Tiêu Bắc nhướn mày — Thiệt hay giả vậy?
“Sao lại thế này?!” Những người kia cũng sững sờ.
“Không đúng, trong phòng làm gì có ai khác!” Tên boss nghi ngờ nhìn xung quanh, “Ai ở đây?”
Tất cả đều cả kinh, Miêu Tiêu Bắc cũng không chuẩn bị tâm lý, thấy những người kia đi tìm, hắn cũng lo tìm chỗ trốn, nhưng những người đó căn bản không nhìn thấy hắn.
“Không thể nào, có muỗi bay vào tôi cũng phát hiện ra huống chi là người!” Tên đầu trọc chớp mắt… tròng mắt liền chuyển thành màu đỏ, xem xét xung quanh giống như tia laser, nhưng vẫn không phát hiện gì.
Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, những người này có năng lực đặc biệt, chắc hẳn không phải người… Nhưng hình như cũng không phải quỷ hay ác ma, là cái gì chứ?
“Không có đĩa CD thì làm sao bây giờ?” Tên tóc xoăn hỏi boss.
“Trong máy tính còn dữ liệu.” Tên boss mỉm cười, lại bấm vài cái, màn hình mở lên, quả nhiên bên trong còn dữ liệu hình ảnh.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Sao lại tiên tiến như vậy? Nhét đĩa CD vào mà còn copy được?”
Đang nghi hoặc thì tên boss lại nhìn chằm chằm vào màn hình, hỏi, “Cái con khỉ khô gì đây?”
Tất cả cùng châu đầu vào xem, thì ra lúc đó camera hơi nâng lên, vô ý chụp trúng cửa sổ trên lầu. Miêu Tiêu Bắc bọn họ đang đứng phía sau, mà Cổ Lỗ Y lại ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, cũng bị chụp phải. Tên boss tách hình ảnh ra, “Sao lại có thằng nhóc nhỏ như vậy?”
Nói xong, hắn muốn phóng ra nhìn Cổ Lỗ Y.
Miêu Tiêu Bắc vô cùng căng thẳng, nếu bọn họ nhìn ra Cổ Lỗ Y thì phiền phức rồi… Miêu Tiêu Bắc tức giận, như thế nào cũng không để đám người này nhìn thấy Cổ Lỗ Y!
Hắn vừa mới nghĩ đến đây, bên tai lại vang lên tiếng rắc rắc giòn tan.
Sau đó, “Xoảng” một tiếng, tất cả thủy tinh nổ tung, cả phòng thí nghiệm biến thành mảng hỗn độn.
Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, mau chóng rút khỏi, cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, phía sau mềm nhũn… Tựa trong lòng Lam Minh.
“Oa… Bắc Bắc.”
Miêu Tiêu Bắc vừa tỉnh lại liền nhìn thấy mọi người đang vây xung quanh.
Hắn mới phục hồi lại tinh thần, lúc nãy chỉ là “trực tiếp”.
“Mấy người lúc nãy là ai?” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu hỏi Lam Minh.
“Tôi có có hứng thú hỏi cậu làm cách nào mà làm được như thế hơn.” Lam Minh hỏi hắn, “Trong một năm đã có thể kiểm soát năng lượng?!”
“Tôi… không muốn để bọn họ xem chiếc đĩa, sau đó chiếc đĩa rớt ra, bọn họ phát hiện Cổ Lỗ Y, tôi liền nóng nảy… sau đó thì như vậy.” Miêu Tiêu Bắc cũng mờ mịt, “Tôi cũng không biết tại sao lại trở nên như thế.”
Mọi người liếc nhìn nhau.
Long Tước suy nghĩ, “Ừm… Ở đó là không gian kín, ngăn cách toàn bộ quấy nhiễu, cho nên Tiêu Bắc có thể tập trung linh lực.”
“Đó là ai?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tại sao bọn họ lại điều tra chúng ta?”
“Trong tư liệu cũng không có ghi chủng loại của bọn họ là yêu quái hay thần ma.” Bạch Lâu lắc đầu, “Có thể là con người bị ma hóa được yêu ma chế tạo thành.”
“Lợi dụng đột biến gien để tạo người biến chủng?” Phong Tiểu Vũ hưng phấn, “Giống như trong X Man quá!”
“Tôi cũng nghĩ là loại đó.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, cảm thấy Phong Tiểu Vũ nói có lý.
Lam Minh suy nghĩ, “Đột biến gien rất khó kiểm soát, có lẽ không phải do con người tự làm, dù sao, nuôi dưỡng một người biến chủng từ tế bào ít nhất cũng phải vài chục năm, mà những người kia lại có năng lực khác nhau, rất có thể là do ác ma lợi dụng năng lực mà cải tạo thành.”
“Cái người đen thui đó là ác ma?”
“Nhìn không giống.” Sishir lắc đầu, “Tôi chưa từng thấy ai giống như thế.”
“Cảm giác như quỷ bị chết cháy.” Bạch Lâu sờ cằm, “Hoa văn trên người là sao?”
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Gần như là toàn thân có hết, tôi nghe nói có một loại xăm chìm rất là mắc.”
“Đi phân tích thử đi, cái này có tác dụng điều tra thân phận của hắn.” Bạch Lâu nói xong, lấy hình ảnh lúc nãy quay được bỏ vào máy vi tính, bắt đầu phân tích.
“Tốt nhất là điều tra tòa nhà đó và những người kia.” Đa Mị nói, “Người kia chẳng phải thuê bọn họ sao?”
“À ừm…”
Mọi người đang thương lượng thì nghe trên lầu có người nói, ngẩng đầu nhìn, là Tiểu Ái.
“Tiểu Ái, cô tỉnh rồi.” Phong Danh Vũ chạy lên đỡ cô xuống, “Có đói không?”
“Nhưng mà, không rõ không ràng ở lại, hay là để tôi gửi tiền.” Tiểu Ái có chút ngại ngùng.
Mọi người nhướn mày — Ồ, là một người tốt bụng.
Long Tước rót cho cô ly sữa, cười nói, “Hay là vầy đi…”
Tiểu Ái nhận ly sữa, mở mắt nhìn hắn.
“Cô giao vụ án điều tra thân phận và tìm lại trí nhớ của cô cho chúng tôi.” Long Tước nói xong, lấy ra tờ báo giá đưa cho cô xem, “Cô cũng nói mình có nhiều tiền mà? Có thể đợi tới khi giải quyết xong vụ án rồi trả tiền cho chúng tôi, vậy thì cô có thể danh chính ngôn thuận ở lại đây, dù sao làm như vậy vẫn an toàn cho cô!”
Tiểu Ái nghe xong, cúi đầu nhìn tờ giấy, gật đầu, “Ừ, giá cả rất hợp lý rõ ràng!”
Tất cả đều cảm thấy ý này không tệ.
Miêu Tiêu Bắc ngồi nhìn cô ăn, bộ dáng ăn ngon lành với dáng vẻ thon thả không hòa hợp lắm, lại nhớ tới chuyện Lam Minh nói tối hôm qua, lại xoay đầu nhìn hắn.
Lam Minh không có biểu hiện gì khác thường, tựa như đã quên chuyện tối hôm qua.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu đi, thấy mấy con sói con đang vây quanh Tiểu Ái, Tiểu Ái lấy sữa đổ ra chén cho tụi nó.
Long Tước lại đổ thêm sữa cho cô, “Uống nhiều sữa chút, bây giờ cô cần phải bổ sinh chất dinh dưỡng.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, giương mắt nhìn Long Tước, Long Tước trừng mắt lại.
Miêu Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, bắt mạch cho Tiểu Ái cần gì phải chờ tới khi cô tỉnh, buổi tối khi cô ngủ Bạch Lâu có thể thoải mái lẻn vào, thần không biết quỷ không hay bắt mạch cho cô.
Xem chừng, Tiểu Ái thật sự mang thai.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ đến đây, trong lòng có chút không thoải mái, vụ án này nếu điều tra không rõ, có khi ma thai sẽ biến mất không tung tích… Còn nếu điều tra rõ, kết quả có lẽ càng khó tiếp nhận hơn.
Cúi đầu nhìn Cổ Lỗ Y đang vui vẻ chơi với sói con… Ma thai đó nói không chừng cũng đáng yêu giống Cổ Lỗ Y. Nhưng nghĩ lại, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy bản thân ngây thơ quá rồi, phim kinh dị cũng có quay mà, đừng đụng vào con nít, yêu ma quỷ quái trước đây đều rất dọa người.
Chính lúc này, Lam Minh đứng dậy đi lên lầu, Miêu Tiêu Bắc vội vàng đuổi theo.
Lam Minh lên lầu hai, tới chỗ kính thủy tinh có thể nhìn thấy dưới đường, thấy Miêu Tiêu Bắc đuổi theo, liền hỏi, “Có chuyện gì?”
Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người không để ý, “Tiểu Ái có phải thật sự có thai không?”
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Là con gái.”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Mới có một tháng mà, nam nữ mà cũng phân biệt được luôn?!”
Lam Minh mỉm cười, “Nam hay nữ của ác ma có năng lượng phát ra không giống nhau, nam là màu xanh, nữ là màu đỏ… Đúng rồi song tính là màu tím.”
Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, “Còn có song tính nữa hả.”
Lam Minh gật đầu, xoay người nhìn tình hình bên ngoài.
Miêu Tiêu Bắc lại hỏi, “Các anh… định xử lý thế nào?”
“Hồi sáng lúc bắt mạch cho Tiểu Ái đã hỏi cô ta vài câu, cô ta nói đây là cục cưng của cô ta, cô ta muốn sinh ra.” Lam Minh nói xong, vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Nhưng mà Long Tước và Bạch Lâu đều nói, chỉ cần ở bên cạnh cậu, Tiểu Ái và con cô ta sẽ bình an vô sự, nếu cậu cho Tiểu Ái vài giọt máu, cô ta có thể có đầy đủ năng lượng cho tới lúc đứa con chào đời, sự bình an của hai mẹ con là tuyệt đối không thành vấn đề.”
Lam Minh nói xong chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc há to miệng, thật lâu sau mới xoay đầu nhìn xuống lầu, nhìn Tiểu Ái vừa uống sữa vừa đùa giỡn với Phong Danh Vũ, nhẹ nhàng vuốt bụng mình.
“Các anh… nói với Tiểu Ái?” Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, thì ra ác ma dùng cách này để xử lý vấn đề, hắn còn tưởng là dùng bạo lực.
Lam Minh bật cười, “Cậu nghĩ chúng tôi sẽ làm gì? Mạnh mẽ giết chết đứa nhỏ?”
“A…” Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ, trách bản thân lòng tiểu nhân, quan tâm quá độ, những thần ma bên cạnh hắn tuy tính cách kì dị nhưng nhìn chung vẫn vô cùng thiện lương.
Lam Minh nhìn hắn trong chốc lát, vươn tay sửa lại tóc cho hắn, “Nói thật ra, ban đầu, tôi có chút tình cảm cá nhân, không muốn đứa trẻ này sinh ra.”
“Sợ nó sau này sẽ gặp bất hạnh?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc trong chốc lát, “Nhưng mà tôi nhớ lại lời một người từng nói với tôi, nghĩ một hồi thấy cũng có lý, cho nên tôi vẫn tôn trọng ý kiến của Tiếu Ái.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, lập tức nhớ đến hôm Lam kể được một nửa thì ngưng, mình ở kiếp trước có nói với Lam Minh một câu, câu đó làm Lam Minh tình nguyện để bị phong ấn, hắn liền hỏi, “Nói cái gì?”
Lam Minh ra vẻ giật mình, “Oa… Cậu nói mà cậu cũng quên, làm khổ cho tôi nhớ cả ngàn năm trời.”
A?!” Miêu Tiêu Bắc giữ chặt hắn, “Anh nói đi!”
Lam Minh ngắm phong cảnh, “Chiều nay đi shopping đi, thời tiết không tệ.”
Lam Minh để mặc hắn bóp, bản thân cũng bóp lại, thấy Miêu Tiêu Bắc nóng nảy, buông ra chuẩn bị bỏ chạy, mới đi hai bước định xuống lầu thì đột nhiên dừng lại.
Miêu Tiêu Bắc nhào tới, “Anh có nói không…”
Nói còn chưa dứt đã bị Lam Minh nắm cổ tay.
Chỉ thấy ánh mắt Lam Minh nhìn qua cửa sổ, ý bảo Miêu Tiêu Bắc — Nhìn đi!
Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, một chiếc limousine đậu trước cửa, có một người vội vã chạy vào EX, vấp chân té trông rất chật vật, miệng còn la, “Cứu tôi với!”
Khiết Liêu đang ở ngay cửa, mở cửa ra xem, người nọ cũng đụng trúng đầu, ngã ra sau, miệng kêu, “Đuổi tới nơi rồi! Nó đuổi tới rồi!”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau — Người này bọn họ đều quen, chính là cái tên nhà giàu phụ bạc bọn họ gặp ở khu trò chơi hôm qua, Lưu Tẩm!