Màn đêm buông xuống, Bạch Lâu bố trí rất nhiều kết giới trong phòng Tiểu Ái, bảo đảm không có thứ gì tới gần, ở phòng bên cạnh là Khiết Liêu, kế bên kia là Sishir, ở đối diện là phòng của Lam Minh.
Miêu Tiêu Bắc tắm rửa xong đi ra, thấy Cổ Lỗ Y và Lam Minh đang ngồi trên giường, cúi đầu hết sức chăm chú xem gì đó.
“Làm cái gì đó?” Miêu Tiêu Bắc bước tới xem, hai người đang chơi cờ nhảy, với lại Cổ Lỗ Y sắp thắng, Lam Minh buồn bực chống cằm, hết đường xoay.
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười leo lên giường, bế Cổ Lỗ Y để lên đùi, “Cổ Lỗ Y chơi giỏi quá ha.”
“Ừm! Ngốc ngốc!” Cổ Lỗ Y nắm tay, không quên chọc ghẹo Lam Minh.
Lam Minh híp mắt, thấy Miêu Tiêu Bắc mặc áo ngủ, đang dùng khăn lau tóc, áo ngủ trắng dài tới thắt lưng, cổ áo rộng, hiệu quả chữ V nha, hắn nhìn xuống dưới, chỉ tiếc quần lót màu trắng đã che hết phong cảnh, Lam Minh giật khóe miệng, mất hứng, ai đi tắm mà còn mặc quần lót chứ.
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh nhìn tới hô hấp khó khăn, cúi đầu nhìn, hắn liền lấy áo che lại, trừng mắt nhìn, “Lưu manh!”
Cổ Lỗ Y ngồi trong lòng Miêu Tiêu Bắc, cũng giúp hắn che lại, nhìn Lam Minh, “Lưu manh!”
“Ai da.” Miêu Tiêu Bắc sờ tai nó, “Cổ Lỗ Y, học thêm một từ mới, nhưng mà sau này chỉ được dùng để mắng Lam Minh, không được nói người ngoài nha! Con nít mà chửi người khác là con nít hư.”
“Ưm ưm.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
Lam Minh tức giận, hít một hơi, cong chân lên, cánh tay đặt trên đầu gối, trùng hợp “không cẩn thận” đụng phải bàn cờ… Hạt châu tròn vo lật khỏi lỗ.
“A.” Lam Minh làm vẻ mặt đáng tiếc còn thở dài, “Không cẩn thận va trúng rồi.”
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y trầm mặc, cùng lên tiếng chỉ Lam Minh, “Không biết xấu hổ! Quá đáng!”
Da mặt Lam Minh rất dày, nhướn mày trấn định nói, “Không cẩn thận thật mà.”
Cổ Lỗ Y mếu máo nhìn về phía Miêu Tiêu Bắc, huyên thuyên như là trách móc.
“Lần nào cũng vậy hết?” Miêu Tiêu Bắc an ủi, “Vậy lần sau đừng chơi với hắn nữa!”
“Ừ.” Cổ Lỗ Y chui vào chăn với Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh cũng chui vào.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Anh chui vô làm gì, sao không về phòng ngủ?”
Lam Minh nhún vai, “Có chuyện muốn nói với cậu.”
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh nằm bên cạnh mình, liền nhích ra ngoài một chút, “Nói đi.”
Lam Minh cười, nhích gần tới, đưa mặt sát vào, “Bí mật này phải nằm vầy mới có không khí.”
“Bí mật?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, “Về mặt nào?”
Lam Minh nhích lại gần, Miêu Tiêu Bắc dùng Cổ Lỗ Y cản lại, nheo mắt nhìn hắn, “Nói lẹ, không thôi phóng hóa đốt anh!”
Miêu Tiêu Bắc giấu Cổ Lỗ Y vào chăn, hai người mở to mắt, chờ Lam Minh nói.
Lam Minh kéo áo, chọn một góc thoải mái, túm Lam ra ngoài, để nó tự do hoạt động, nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Có được sức mạnh của thần ma, nhưng lại hoàn toàn không có hơi thở của thần ma, chỉ có thể là hai loại.”
Miêu Tiêu Bắc nghiêng đầu, “Hai loại?”
“Một loại là vượt quá giai đoạn.” Lam Minh nói, “Ví dụ như con người đang chuyển thành quỷ hút máu, hoặc con người bị yêu ma lây bệnh.”
“A?!” Miêu Tiêu Bắc giật mình, vậy chẳng phải rất thảm sao.
“Nhưng mà bệnh của yêu ma có một đặc điểm.” Lam Minh nói, “Không thể giữ quá lâu ở thế giới bên ngoài, với lại tác dụng thuốc cũng rất nhanh chóng, nhưng trường hợp của Tiểu Ái là sau khi tỉnh lại liền trở thành như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Khoảng một tháng đi, không thể là bị bệnh được… Còn một khả năng nữa là gì?”
Lam Minh trầm mặc một lúc, một lúc sau mới nói, “Chính là… phụ nữ mang thai.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Là sao?”
“Có thể cô ta đang mang thai.” Lam Minh thở dài, “Nếu xảy ra quan hệ với thần ma, hoài thai với bọn họ, người mẹ sẽ có năng lực của thần ma để bảo vệ con mình, nhưng cô ta vẫn là con người.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, một lúc sau hiểu ra, nhỏ giọng hỏi Lam Minh, “Ý của anh là… Người quan hệ với Tiểu Ái không phải người?”
“Chỉ có thể là vậy.” Lam Minh nói.
“Nhưng mà…” Miêu Tiêu Bắc có chút rối loạn, “Con gái chẳng phải mang thai mấy tháng mới phát hiện ra sao?”
Lam Minh cười nhìn hắn, “Ác ma so với con người chắc là nhanh hơn đi… Với lại Bắc Bắc, cậu có thể không biết, con của hai người bình thường so với ma thai, đặc biệt là ma thai siêu hỗn huyết, trong thời kỳ hình thành thai nhi có sức mạnh vô cùng lớn.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, Lam Minh về phương diện này rất rõ, bởi vì hắn chính là ma thai siêu hỗn huyết, với lại mẹ hắn cũng là con người.
“Vậy… phải làm sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Sẽ sinh ra một siêu hỗn huyết sao?”
Lam Minh nhíu mày không nói.
“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhìn ra có gì đó, “Siêu hỗn huyết có vấn đề gì?”
“Siêu hỗn huyết chỉ có một trên một trăm phần trăm là sống nổi.” Lam Minh nói.
“Thấp vậy?”
“Còn cơ thể mẹ chỉ có một trên mười ngàn phần trăm là giữ được.”
“A?!” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Vậy là Tiểu Ái lành ít dữ nhiều?”
“Đúng vậy.” Lam Minh gật đầu, “Với lại cô ta là một cô gái vô cùng bình thường, lại không được thần linh chiếu cố, không có khí lực mạnh, cho nên…”
“Cho nên thế nào…”
“Sẩy thai.” Lam Minh đáp.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Sao tàn nhẫn vậy…”
“Bắc Bắc, đứa trẻ đó không phải con người, nếu để một con người sinh ra là một chuyện vô cùng nguy hiểm.” Lam Minh nói, “Ác ma tuy rằng bình thường rất tà ác, nhưng sẽ không tìm con người để sinh ra hậu duệ của mình, đây là trọng tội! Trừ khi giống như ba tôi tìm một con người xuất sắc lợi dụng thân thể, bồi dưỡng để sinh ra siêu hỗn huyết.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, sao Lam Minh có thể nói bản thân tàn nhẫn như vậy, hắn nhìn khuôn mặt Lam Minh, nhưng trên đó không có biểu tình gì, Miêu Tiêu Bắc mới an tâm, dù sao thời gian cũng đã quá lâu rồi.
“Nhưng Tiểu Ái không phải một lựa chọn tốt, năng lượng và dinh dưỡng mà ma thai cần có thể hại chết cô ta.” Lam Minh bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu muốn cứu Tiểu Ái, phải phá ma thai trong bụng.”
“Nhưng mà… vẫn chưa chắc chắn mà!”Miêu Tiêu Bắc cố gắng nghĩ theo hướng tốt, “Cũng đâu nhất định phải tuyệt vọng như vậy.”
“Ngày mai kêu Bạch Lâu bắt mạch cho Tiểu Ái.” Lam Minh cũng gật đầu, “Tôi cảm thấy, Bạch Lâu cũng nghi ngờ.”
“Nếu nói Tiểu Ái không phải một lựa chọn tốt, vậy ác ma kia có thể là vì yêu cô ta không? Cho nên mới…” Miêu Tiêu Bắc nhỏ giọng nói.
“A.” Lam Minh thấp giọng bật cười, lắc đầu, vươn tay nhéo hai má Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cho dù là thần hay ma cũng sẽ không vì yêu mà buộc người đó phải sinh hậu duệ cho mình đâu.”
“Nhưng mà chuyện này là bình thường mà?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Sinh con cùng người mình thích.”
“Cậu có dám nhìn người mình yêu chết không?” Lam Minh nhún vai, “Rồi tình yêu của hai người kết tinh, bị xem là hạ đẳng không thể tồn tại trong trời đất.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, cảm thấy khó chịu, “Nhưng mà… Khiết Liêu cũng là siêu hỗn huyết, hắn là Lang Vương mà.”
“Nhưng mẹ hắn có phải là con người không?” Lam Minh bật cười, “Con người từ trước tới giờ đều ghét ác ma, còn thần thì kì thị con người.”
Miêu Tiêu Bắc giương mắt, “Vậy thương lượng với Tiểu Ái đi.”
Lam Minh gật đầu, hiển nhiên, hắn cũng ý thức được bản thân có hơi chen chút tình cảm của mình vào bên trong, lên tiếng, “Thương lượng với mọi người đi, dù sao có thể còn có chuyện khác xảy ra, gần đây lại còn xảy ra nhiều chuyện lạ.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Căn phòng trở nên im lặng, qua thật lâu, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Còn lúc nãy? Ác ma dùng thuật giam cầm linh hồn ở khu trò chơi… có khi nào là cha của ma thai không?”
Lam Minh gật đầu, “Có thể.”
“Hắn muốn làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Cái này không biết.” Lam Minh nói, “Một ác ma muốn dùng con người để kiếm hậu duệ thật sự không nhiều, trừ khi nó sắp chết phải tìm một xác mới.”
“Dùng chính con mình làm xác?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy lạnh người.
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại, “Xài tốt hơn gió nữa.”
Lam Minh lắc đầu, đắp chăn cho hắn, “Ngủ đi, mai rồi nói.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhưng một lát sau lại mở to mắt hỏi, “Trí nhớ của Tiểu Ái, cũng là do người kia làm?”
Lam Minh ngẩn người, gật đầu, “Nếu có thể giam cầm linh hồn, vậy xóa trí nhớ thay bằng chỗ trống hẳn là việc không khó.”
“Không phải chỗ trống, mà là chỗ trống ấm áp.” Miêu Tiêu Bắc sửa lại, cười nói, “Vậy thì khi nhớ lại, cảm giác rất hạnh phúc, tôi cảm thấy người xóa trí nhớ của Tiểu Ái… Chắc hẳn không phải người xấu, còn có thể rất là yêu cô.”
“Nhưng để người ta sinh con cho mình là hại chết họ.” Lam Minh vẫn cảm thấy không ổn.
Miêu Tiêu Bắc cười, “Giữa mối tình giữa người và ma, con người đúng là yếu thế hơn, nhưng… yếu hơn không có nghĩa là không có dũng khí để yêu.”
Lam Minh nhíu mày, “Ý cậu là sao?”
Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, “Có rất nhiều cô gái bị mắc bệnh về đường sinh dục có thể dẫn đến cái chết, nhưng bọn bọ vẫn nguyện ý mạo hiểm sinh con cho người mình yêu.”
Lam Minh ngây ra, cuối cùng vẫn cười cười, không tranh luận nữa, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Ngủ đi.”
Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra.
Lam Minh có chút bất đắc dĩ, “Bắc Bắc, sao còn chưa chịu ngủ!”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại, “Sao anh vẫn còn ở trong phòng tôi?”
“Ờ thì…” Lam Minh nhìn trời — Bị phát hiện.
Miêu Tiêu Bắc dùng chân đạp hắn, “Ra ngoài, về phòng anh đi.”
Lam Minh ôm chặt Miêu Tiêu Bắc, “Không đi, ở đây ấm quá trời.”
“Nóng muốn chết, ấm cái gì…”
“Xuỵt… coi chừng đánh thức Cổ Lỗ Y.”
Miêu Tiêu Bắc hết cách, đành phải để Lam Minh ở lại ngủ chung giường.
Cổ Lỗ Y bị bọn họ kẹp chính giữa cả đêm, biến thành lạp xưởng nóng hổi kẹp trong miếng bánh mì, chật quá trời chật…
Sáng sớm hôm sau, Miêu Tiêu Bắc bị âm thanh ồn ào bên dưới đánh thức. Hắn tỉnh dậy, thấy Lam Minh cầm tách cà phê đứng ngoài ban công, đứng một tư thế tao nhã, mặt không cảm xúc nhìn xuống dưới, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai hắn, miệng nhai pizza, cũng mở to mắt nhìn xuống dưới.
“Ưm ưm.”
Lúc này Miêu Tiêu Bắc thấy trên giường có gì đè nặng cúi đầu xem, là đám sói con.
“Ăn sáng chưa?” Miêu Tiêu Bắc sờ đầu tụi nó.
“Tỉnh rồi?” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Ừ, ở dưới có chuyện gì ồn quá vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Có người đến gây chuyện.” Lam Minh trả lời, “Tiêu Hoa và Long Tước đang xử lý, sợ bọn họ làm đám sói con bị thương cho nên đem lên đây.”
“Là Long Tước sợ sói con cắn người mới đem lên cho tôi ôm đi.”
Có một giọng nói vang lên, Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn, trên sô pha, Khiết Liêu đang gác hai chân lên bàn đọc báo.
Sishir ngồi bên cạnh, đang đọc một quyển sách tiếng Pháp, chậm rãi nói, “Nói chính xác là Long Tước và Tiêu Hoa sợ anh cắn người.”
“Những người đó đang quấy rối, Long Tước nói chúng tôi xuống có thể gây rối loạn, cho nên chỉ cho những người bình tĩnh nhất ở lại lo liệu, những người còn lại đuổi hết lên lầu.”
“Ai tới gây chuyện?” Miêu Tiêu Bắc xuống giường, vào toilet đánh răng rửa mặt, hỏi Lam Minh.
Lam Minh nghĩ nghĩ, hỏi Khiết Liêu, “Đám người đó nói đến từ đâu?”
“Hiệp hội chống mê tín.” Sishir lên tiếng.
“Có tổ chức này sao?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.
“Một đám thuyết vô thần tự thành lập đi.” Lam Minh nhún vai, “Nhưng mà, bọn họ không giống những tổ chức bình thường.”
“Có ý gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Tiêu Hoa lúc nãy nói có thể là có người chủ mưu, cố ý gây hấn, mục đích chân chính không rõ, cho nên phải trao đổi, sau đó bảo chúng tôi đừng làm phiền.” Khiết Liêu nói.
“Chủ mưu…” Miêu Tiêu Bắc rửa mặt xong chạy ra, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, “Nhiều người ghê, Danh Vũ mời đoàn phim tới chi vậy?”
“À, cô ấy nói có cơ hội không nên lãng phí.” Sishir buông sách, “Để đám người giả mạo tới đây xong rồi bọn họ tự ra ngoài muốn nói gì thì nói, chi bằng chúng ta tự quay, để lại bằng chứng, có thể không có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm đề phòng.”
Lam Minh huýt sáo, “Rất có đầu óc.”
“Nếu không Tiêu Hoa sao có thể để cô ấy làm bà chủ.” Khiết Liêu xoay thắt lưng, “Con gái, bình thường thông minh cũng vô dụng, phải ngốc, chỉ cần lúc cần thiết thông minh là xong.”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn hắn, “Cậu có nghiên cứu về con gái?”
Khiết Liêu nhướn mày, “Lang tộc chúng tôi rất tôn trọng phụ nữ nha! Tôi là Lang Vương, phải đào tạo một đống người sói xinh đẹp, không phải chuyện dễ đâu.”
Tất cả mọi người cảm thấy Khiết Liêu thật là anh dũng.
Một lát sau, bên dưới cãi càng ngày càng to.
“Đám người kia muốn làm to chuyện.” Miêu Tiêu Bắc nhìn ra manh mối, trong lòng có chút tức giận.
“Ừ.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Long Tước và Tiêu Hoa bọn họ thật là kiên nhẫn.” Miêu Tiêu Bắc nói với Lam Minh, “Khó trách lại bảo anh với Khiết Liêu lên lầu, hai người mà ở dưới chắc đánh người ta rồi.”
Lam Minh cười gượng, chỉ xuống dưới, “Cậu nhìn đi, lòng bàn chân của bọn họ có hình vẽ.”
Miêu Tiêu Bắc híp mắt nhìn, “Đó là cái gì? Chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Hình vẽ đó có tên là chú xui xẻo.” Sishir cười nói, “Lúc nãy là do Bạch Lâu lén vẽ lên, một khi đạp xuống, đảm bảo sẽ xui tận mạng.”
“Xui xẻo?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng, “Đừng có gây chết người nha!”
“Sẽ không.” Lam Minh lắc đầu, “Chú này chỉ là trò đùa, nhưng lại là chú truy tìm, phải tìm ra chủ mưu đứng sau đám người này, phải tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra chính chủ.”