Miêu Tiêu Bắc bị Tù Điểu kiểm soát, tiếp thu lời nhắn của Lam Minh, nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao chế phục cái tên có cánh tay còn thô hơn cả chân mình mới là vấn đề quan trọng! Chẳng lẽ dựa vào suy nghĩ giải quyết tên quái thú này?
Miêu Tiêu Bắc có chút do dự, nhưng cũng thấy bực bội, cái tên đằng sau cũng quá mạnh bạo rồi, giữ vai mình thật là đau. Miêu Tiêu Bắc cảm thấy phiền, hắn nhìn ra phía xa… chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau khi an tĩnh lại, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu nhớ lại lần trước, khi giải quyết đại xà, có một không gian mở ra.
Nhưng khi Miêu Tiêu Bắc mở ra, phía chân trời cũng không xuất hiện lốc xoáy, cũng không có tầng mây âm u, ngược lại, Tù Điểu càng ngày càng tới gần, vây lấy mọi người.
Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, càng không biết phải làm sao mới đúng.
Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc căng thẳng, biết hắn không thể sử dụng tốt năng lực của mình, nhưng cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng là con người, với lại thời gian còn quá ngắn.
Trong lúc Miêu Tiêu Bắc bối rối thì bên tai nghe thấy tiếng kêu cứu. Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu, bên trong một nhà giam, có đủ loại người khác nhau, trên tay mang xiềng xích, có người trên thân còn dính máu, là những tù tội bị giam cầm.
Đối mặt với nhóm người này, bọn họ có thể là con người cũng có thể là vong linh, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, trên mặt là vẻ đau đớn và hoảng sợ, giống như đã chịu quá nhiều tra tấn, Miêu Tiêu Bắc cảm giác sự phẫn nộ đang bốc dần từ đáy lòng.
Hắn lại nhìn Tù Điểu xung quanh, khuôn mặt xấu xí cũng chẳng có vấn đề, nhưng tâm lý vặn vẹo lại làm cho Miêu Tiêu Bắc thấy Tù Điểu càng ghê tởm hơn tất cả những ác ma mà hắn từng gặp!
Thu lại nét bối rối, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mình không thể cứ mãi là người để Lam Minh bọn họ bảo vệ được, Long Tước từng nói với hắn, hắn có một năng lực rất mạnh, nếu hắn sử dụng giỏi, ngoại trừ được Lam Minh bảo vệ, hắn còn có thể bảo vệ được Lam Minh bọn họ, cứu vớt những con người bị ác ma xâm chiếm.
Miêu Tiêu Bắc một lần nữa tịnh tâm, nhìn xung quanh, nếu không gian kia là tùy ý mở ra, nhất định không phải chỉ ở trên không, cũng có thể ở dưới đất… Chẳng phải có thể trực tiếp đưa bọn họ về thời đại cổ xưa sao?
Vừa mới nghĩ tới đây, còn chưa xác định được phải làm sao, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác mặt đất rung chuyển.
Ngay cả Lam Minh bọn họ cũng sửng sốt, đất dưới chân Tù Điểu đột nhiên nứt ra làm hai, sau đó xuất hiện một cái hố lớn.
Sau vài tiếng “ầm ầm”, mặt đất nứt ra thành cái lỗ lớn, Tù Điểu cũng không phải chim, đôi cánh nhỏ xíu đó làm sao chịu được sức nặng của cơ thể, chỉ có thể rơi xuống vực sâu vạn dặm.
Miêu Tiêu Bắc nghe thấy âm thanh quen thuộc, tiếng gầm gừ đến từ thời cổ đại, cánh cửa đã mở ra.
Miêu Tiêu Bắc vừa mới thở nhẹ ra thì lại cảm giác cánh tay đang giữ mình siết chặt, trong nháy mắt không thể nào thở được. Tù Điểu phía sau phát ra tiếng rống giận kì quái.
Miêu Tiêu Bắc tiếp xúc với hắn, bởi vậy có thể cảm nhận nội tâm của hắn, chợt nghe có tiếng người nói — Phải chôn cùng ngươi! Mang ngươi hiến cho chủ nhân!
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, chợt nghe thấy giọng nói của Lam Minh, “Giật điện nó!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Giật điện?
Nhưng trong đầu vừa nghĩ tới ‘giật điện’, Tù Điểu phía sau liền giật mạnh, tay buông Miêu Tiêu Bắc ra, cùng lúc đó, Miêu Tiêu Bắc cảm nhận có người túm lấy mình, mở mắt nhìn, Sishir đã xuất hiện ngay trước mặt túm lấy hắn kéo qua một bên… Lam Minh dĩ nhiên từ bên kia vọt tới, chém Tù Điểu một đao. Tù Điểu có chút chuẩn bị, lùi ra sau, nhưng lưỡi dao sắc bén của Minh vẫn chém trúng chân mày của hắn.
Xoẹt một tiếng… Trên gương mặt xấu xí, xuất hiện một đường máu dài.
Miêu Tiêu Bắc đứng phía sau nhìn cũng phải nhíu mày, trên đời này, xấu xí không có gì là cực hạn.
“Phù chú trên người hắn!” Bạch Lâu nhắc một câu, tất cả mọi người đều chú ý, máu của Tù Điểu chảy ra, dính lên hoa văn màu trắng trên cơ thể, phù chú cũng đổi màu, sáng lên.
“Hắn…” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn thân thể Tù Điểu bắt đầu biến hình, giống như trong cơ thể có gì đó, đang muốn phá cái xác chui ra.
“Là trứng!”
Sphinx đột nhiên hô lên, “Phù chú đó sau khi bị dính máu sẽ biến thành bùa phục chế, nó bắt đầu tái tạo lại mình! Sẽ có vô số Tù Điểu chui ra!”
“Lam Minh, cái thứ này không thể để nó trốn thoát, nếu không thì thiên hạ sẽ đại loạn, đặc biệt là ở thành phố!” Bạch Lâu đứng phía sau nói lớn.
Lam Minh tặc lưỡi, mặt nhăn lại, đột nhiên nghĩ tới một cách, kêu một tiếng, “Cổ Lỗ Y!”
Cổ Lỗ Y bay tới, chỉ thấy Lam Minh chỉ Minh, hỏi nó, “Có từng nghe Minh Hỏa chưa?”
Cổ Lỗ Y chớp mắt, sau đó phun một ngọn lửa vào lưỡi đao.
Nói tới cũng lạ, Minh lập tức bị thiêu đốt, còn mang ánh lửa màu lam.
Cổ Lỗ Y bay lên đậu trên vai Lam Minh.
Lam Minh cười, nói với Minh, “Lâu rồi không thấy ngươi cháy…”
Nói xong, hắn giơ đao chém một nhát lên Tù Điểu đang cố gắng rã ra để vô số Tù Điểu khác thoát ra ngoài.
“A!”
Tù Điểu ngẩng mặt lên trời, phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể hắn bắt đầu thiêu đốt, cháy đen… Tù Điểu lui ra sau, khe rãnh mới vừa chôn vùi những Tù Điểu khác vẫn đang kéo dài, Tù Điểu đang bị thiêu lui ra sau, đạp trúng khoảng không… chớp mắt rơi xuống dưới.
Theo sau, mặt đất lại rung chuyển.
Cả mặt đất khép lại — Một làn khói bốc lên.
Tất cả mọi người thở nhẹ ra.
Miêu Tiêu Bắc cũng thở dài, cô gái vừa được cứu khi nãy cũng hiểu ra, thật lâu sau òa khóc.
Mọi người nhìn nhau.
Khiết Liêu thấy cô gái khóc có chút không tự nhiên, chạy qua một bên, “Tôi đi gọi cho Cảnh Diệu Phong, bảo hắn tới xử lý, đưa đám người trong tòa nhà kia về nữa.”
Bạch Lâu nhìn trái nhìn phải, kéo Miêu Tiêu Bắc và Sishir nói, “Đi, chúng ta đi xem cái cây!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, trước khi đi nói với Lam Minh, “Anh đứng đây chi, người ta đang khóc, anh đi an ủi đi.” Nói xong kéo Bạch Lâu đi.
Lam Minh mở to mắt, chỉ vào mình — Bảo tôi an ủi á?!
Nhưng Miêu Tiêu Bắc đã đi mất rồi, Lam Minh xoay đầu nhìn Sphinx.
Sphinx cũng lắc đầu, nữ sinh kia rất sợ nó, nó thì cũng không thích con người, nếu là thiếu niên đẹp trai thì còn xem xét.
Lam Minh nhíu mày, Cổ Lổ Y vốn muốn đi theo Miêu Tiêu Bắc, thấy Lam Minh và Sphinx vẻ mặt sầu não, nó đành lắc đầu, bay tới trước mặt nữ sinh.
Nữ sinh đang khóc thì thấy có một con bé bé xinh xinh mập mạp bay tới.
Nữ sinh nhất thời ngây ra, nghĩ, đây là con gì? Dễ thương quá… Sao lại có đuôi với có sừng?
Cổ Lỗ Y chắp tay ra sau, đứng trước mặt nữ sinh, nhìn chằm chằm nữ sinh, sau đó đột nhiên nháy mắt, nói, “Mỹ nữ, cười cái đi!”
Lam Minh và Sphinx giật mình, há to miệng.
Nữ sinh cũng giật mình, nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y, chỉ thấy nó lắc lắc mông, nhảy một đoạn moonwalk của MJ.
…
Miêu Tiêu Bắc bọn họ tới cánh rừng, Bạch Lâu tính toán đại khái, nói, “Ở đây phỏng chừng không có người sống, bên trong những thân cây to nhỏ này ít nhất giam giữ một vạn vong linh.”
“Nhiều vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.
“Chịu thôi, Tù Điểu quá nhiều.” Bạch Lâu lắc đầu.
“Vong linh có thể đưa tới địa ngục.” Sishir nói, “Lucifer sẽ cho bọn họ thân phận tốt.”
“Không thể siêu độ sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
“Một vài thành phần thì được, những thành phần khác thì không, đặc biệt là là loại không có hồn phách.” Bạch Lâu chỉ chỉ mấy cái cây,”Đều là ma cả rồi, chỉ có thể giao cho Lucifer.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Vậy làm sao mới cứu được họ ra? Lúc nãy anh có nói là có thể tinh lọc.”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu gật đầu, chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc giơ tay, Sishir lấy lưỡi liềm ra.
“Cậu muốn làm gì?” Bạch Lâu cản Miêu Tiêu Bắc, không cho hắn làm mình bị thương, “Động dao làm cái gì?”
“Tinh lọc không phải cần máu sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Bạch Lâu bất lực, “Không phải ý đó… Năng lực của cậu đã hồi phục, bây giờ có thể dùng ý chí để cứu bọn họ!”
“Vậy hả.” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Làm sao?”
“Bắc Bắc, xem vũ dạ tập có học được gì không?” Sishir hỏi.
“Cái này…” Miêu Tiêu Bắc có chút ngại, “Có nhiều chỗ tôi không hiểu lắm, với lại chẳng phải mới lấy được hôm qua sao…”
“Cậu tiếp xúc với bọn họ nhiều chút.” Bạch Lâu nói, “Chắc hẳn có thể cảm nhận được nội tâm.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhẹ nhàng chạm vào thân cây… Trong lòng liền cảm thấy đau buồn và an tĩnh.
Miêu Tiêu Bắc nhắm hai mắt lại, trong bóng tối, xuất hiện một rừng cây, trên thân cây quấn dây xích nặng nề.
Miêu Tiêu Bắc bởi vì cảm giác này mà thấy khó chịu, chợt nghe một giọng nói vang lên, hỏi hắn, “Chúng nó bị giết chết rồi à?”
“Bị đuổi đi, cũng có bị giết.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.
“Không quay lại được nữa?”
“Không, chúng nó sẽ không quay lại, sẽ không làm ai bị thương nữa.”
“Chúng tôi có thể tự do rồi?”
“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc theo bản năng gật đầu, “Mọi người có thể đi ngay bây giờ… tới một nơi tốt đẹp hơn.”
“Đi đâu?”
“Tôi không biết… Nhưng đã có người tới đó nói với tôi, rất đẹp, nghe nói tốt lắm.”
“À… vậy sao.”
Đang nói chuyện thì bóng tối dần lui, xung quanh sáng lên, rất sáng, xiềng xích trên thây cây đứt thành từng khúc, rơi xuống mặt đất, ánh sáng màu trắng tựa như được hình thành từ rất nhiều quyển sáng, chậm rãi bay vào chỗ sâu đen tối, dần dần đi xa, cuối cùng biến mất…
Lúc Miêu Tiêu Bắc mở mắt ra, khu nhà trước mặt đã không còn cảm giác âm trầm, được ánh mặt trời chiếu rọi. Ba người liền hiểu ra, sở dĩ có cảm giác âm u, là do những cái cây mắt thường không nhìn thấy che mất ánh sáng.
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi.
Bạch Lâu kéo Miêu Tiêu Bắc, “Công đức viên mãn rồi, đi thôi…”
Quay ra ngoài thì thấy Khiết Liêu đứng bên đường, “Danh Vũ vừa gọi, người Long Tước đưa về chính là người chúng ta cần tìm.”
“Chính là cháu gái của phú thương kia?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, trong đầu cũng liền nghĩ tới cô gái nọ, đúng là một trong hai nữ sinh bỏ chạy cùng nhau ngày hôm qua. Có lẽ, những học sinh khác cũng không có chuyện gì.
Về trước biệt thự, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy Lam Minh và Sphinx đứng cau mày, mà nữ sinh kia đã không còn hoảng sợ, hai tay ôm Cổ Lỗ Y cọ cọ, “Ai da, dễ thương quá, cho chị đi, chị mang cưng về nhà nuôi…”
Miêu Tiêu Bắc hết hồn, mau chóng chạy tới nói chuyện với cô, thuận tiện giúp Cổ Lỗ Y bỏ trốn, chui vào balo.
Sphinx leo lên xe Jeep, rất nhanh, Cảnh Diệu Phong mang cảnh sát tới, phía sau còn có một đám phóng viên truyền thông.
Lần này vụ án có đủ sức hút, Cảnh Diệu Phong nhân cơ hội tuyên truyền giúp EX, đồng thời, Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ giỏi về quan hệ xã hội cũng giúp PR rộng rãi, thêm mắm thêm muối cho có thêm kịch tính.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ thấy đã xong, thong thả leo lên xe.
Cảnh sát tìm được tổng cộng bốn mươi người bị giam cầm, lâu nhất là một tháng, ngắn nhất là vài ngày… Bọn họ đều nói bị một đám quái vật bắt. Hơn nữa còn có rất nhiều người đã chết, chôn ở gần đó.
Cảnh viên đi đào lên kiếm, quả nhiên trong cánh rừng có chôn rất nhiều thi thể. Đều là dựng thẳng chôn xuống đất, giống như cái cây, tất cả đều chỉ còn là bộ xương khô, cánh tay bị đè tới biến dạng, vô cùng thê thảm.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều phóng viên, nhà đài tới chen chúc, trong khu nhà nhỏ bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Cổ Lỗ Y lặng lẽ bám cửa sổ, vẫy tay, Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, thấy nữ sinh kia được đưa lên băng-ca, có hai bác sĩ đẩy băng-ca lên xe cấp cứu.
Nữ sinh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tay đưa ra ngoài, nhẹ nhàng vẫy tay với Cổ Lỗ Y.
Miêu Tiêu Bắc cười, sờ đầu nó.
Sphinx nhìn thấy, liếm móng vuốt, “Giỏi ha… Mới có tí tuổi đã biết tán gái.”
Miêu Tiêu Bắc liếc nó, “Cái này gọi là tình thương!”
Sphinx nhìn trời xem thường, Miêu Tiêu Bắc xoay mặt, thấy Lam Minh khởi động xe, chỉnh gương chiếu hậu, “Nói không chừng sau vụ án này, EX sẽ làm ăn khá lên.”
Tối hôm đó, Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ mang rất nhiều đồ ăn ngon tới, mọi người cùng chúc mừng.
Quả nhiên, hôm sau báo chí đưa tin, có vài đài radio còn làm số đặc biệt, có chuyên gia phân tích vụ án kì lạ lần này, quần chúng vô cùng sửng sốt. Rất nhiều chuyên gia giải thích, quái vật có thể là biến thái cuồng sát giống như sát nhân cưa máy, cũng có người nói là ma quỷ… Nhưng mà, có nói thế nào thì vụ án lần này cũng là do EX giải quyết.
Ngày hôm sau, Long Tước, Phong Tiểu Vũ bận rộn tiếp điện thoại, hẹn lịch hết cái này rồi tới cái kia.
Bạch Lâu đã check một đống thư trong hòm mail của EX, chuyện làm ăn của EX coi bộ đã ổn định rồi.