“Tù Điểu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Đó là cái gì? Có phải là một loài chim không?”
Lam Minh lắc đầu, “Tù Điểu là một thể ký sinh.”
Miêu Tiêu Bắc bắt đầu rơi vào trạng thái mê man, hỏi lại, “Quái vật tôi nhìn thấy giống y như người thú đó là ai?”
“Hắn là người bị Tù Điểu ký sinh còn bị cướp đi ý chí, nói đơn giản lại, là vật dẫn cho Tù Điểu.” Lam Minh nói xong, nhìn Bạch Lâu, “Cái này cậu giải thích cho Bắc Bắc đi.”
Cho nên.
Mọi người vừa rời khỏi khu rừng, Bạch Lâu vừa giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Từ Điểu, tương truyền được hình thành như thế này, có vài thai phụ, trong thời gian mang thai lại gặp chuyện chết đi, nhưng thai nhi trong cơ thể vẫn chưa chết. Cả mẹ và con bị bỏ vào quan tài chôn xuống đất, nếu oán niệm của bà mẹ nặng, vậy thì thai nhi có thể ma hóa, tiếp tục lớn dần, sống trong cơ thể mẹ.”
“Như vậy thai nhi sẽ trở thành ma anh (anh ở đây là con nít), tới một thời gian sẽ phá cơ thể chui ra, nó sống qua ngày trong quan tài, giống như bị nhốt trong một không gian bịt kín, lâu dần thành thói quen. Rất nhiều năm sau, bởi vì biến hóa địa chất hoặc vì đào bới, ma anh sẽ thoát ra ngoài, bọn họ sinh trưởng trong quan tài nên bị dị dạng, thể trạng nhỏ con còn không hoạt động dễ dàng. Vì thế, bọn họ phải tìm một người có hình thể to lớn để ký sinh. Dần dần, chúng nó sẽ xâm nhập vào thân thể con người, hợp thể hai thành một, trên lưng của người đó sẽ xuất hiện đôi cánh nhỏ hẹp, đó chính là chứng minh tốt nhất cho biết họ đã bị nó ký sinh… Lâu dần, con người sẽ mất ý thức và suy nghĩ, trở thành một người bị khống chế.”
Miêu Tiêu Bắc thấy có chút ghê tởm, ban đầu hắn nghĩ mấy đứa bị nhốt trong quan tài rất đáng thương, nhưng sau đó thì lại có chút biến thái, liền hỏi, “Vậy rốt cuộc Tù Điểu là người hay là quỷ?”
“Nói chính xác… là kết hợp của quỷ và người.” Bạch Lâu cân nhắc nói, “Nhưng loại này tuyệt đối phải bài trừ, không được phóng sinh, nếu không bọn chúng sẽ không ngừng bắt người, nhốt bọn họ lại, làm cho bọn họ bi thảm hơn cả mình.”
“Biến thái!” Miêu Tiêu Bắc nhịn không được nói.
“Thứ này khi đã hình thành sẽ không có cách nào cứu vãn hoặc thay đổi.” Sishir nói, “Bọn chúng giống như bị bệnh, thích chế tạo lồng giam, bắt hết những gì có thể bắt… Cho dù là con người, linh hồn, quỷ quái, yêu ma,… gì cũng bắt giam lại! Cho nên nếu thành thị hoặc thôn trang bị Tù Điểu xâm nhập, sẽ biến thành phế tích chỉ trong vài ngày ngắn ngủi!”
Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, “Nói cách khác, những học sinh bị bắt đi đều bị như vậy? Bên ngoài chỉ cần tìm được chỗ giam bọn nhóc là có thể cứu được?”
Khiết Liêu và Lam Minh đi ở đằng trước, nghe thấy Miêu Tiêu Bắc nói, theo bản năng liếc nhìn nhau, có điều nhìn sắc mặt của bọn họ, chỉ biết là tình hình không ổn.
“Không cứu được sao?” Miêu Tiêu Bắc căng thẳng.
“Dù sao, nhốt bọn họ không phải con người, cái gọi là nhốt cũng không phải đơn giản chỉ đem nhốt vào lồng đơn giản vậy.” Khiết Liêu đáp, “Cái cây vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.”
“Cái cây…” Miêu Tiêu Bắc ngẩn người.
“Đó không phải cây bình thường, mà là huyết thụ.” Bạch Lâu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Là sự hình thành giữa cây và người bị nhốt bên trong… Bọn họ sinh trưởng cùng cây, khi chết đi, kết quả chỉ có một, vĩnh viễn không thoát khỏi cái cây đó.”
“Nguyên nhân do đâu?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy thật tàn nhẫn, “Rõ ràng là một người, sao lại bị nhốt vào cây được, với lại sao cam đoan là họ còn sống?”
“Cậu sẽ không cảm thấy hứng thú với quá trình đó đâu.” Lam Minh vươn tay kéo Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Quên đi, biết càng nhiều đêm càng dễ gặp ác mộng.”
Sắc mặt Miêu Tiêu Bắc chuyển trắng, vươn tay bế Cổ Lỗ Y ngồi lắc lư trên vai xuống, nhìn nó dễ thương như vậy, cũng trấn an được một chút, biến đầu quỷ đáng sợ đổi thành Cổ Lỗ Y đáng yêu với khuôn mặt tươi cười.
Mọi người rời khỏi cánh rừng, bắt đầu hướng về khu nhà.
Sphinx đi tuốt ở phía trước, ngửi ngửi mặt đất, “Đúng rồi, ban ngày Tù Điểu sẽ khôi phục hình người đúng không?”
“Ừ.” Khiết Liêu gật đầu, “Nhưng rất dễ phân biệt, bọn họ rất cường tráng, hai tay săn chắc và cơ bắp, mà người bình thường rất khó thấy ai cường tráng như vậy.”
“Cường tráng…” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên đứng lại, “Đúng rồi, lúc nãy các anh có để ý không? Trong phòng trực bảo vệ có người không?”
Tất cả ngẩn người, Lam Minh lắc đầu, “Không thấy, ngoại trừ mấy chiếc xe chạy ra chạy vào thì không thấy gì cả!”
“Nếu giờ không thấy…” Khiết Liêu nhìn khắp nơi, “Có thể là đi săn bắn hoặc là đi…”
“Ăn cơm đó!”
Cổ Lỗ Y đột nhiên mở miệng nói.
“Oa!” Sishir chạy lại, “Cỗ Lỗ Y nói được ba từ nè!”
Cổ Lỗ Y vẫy vẫy đuôi, Sishir nhìn với vẻ mặt hâm mộ, “Tôi 150 tuổi mới biết nói một chữ à.”
“Thật đáng mừng.” Lam Minh và Khiết Liêu vỗ tay, “Cổ Lỗ Y quả là thần đồng.”
Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc im lặng, mấy người này lúc nhỏ chắc kém trí dữ lắm!
“Giờ này đi ăn cơm?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh nhẹ nhàng lắc đầu, “Đúng là có liên quan tới ăn cơm, nhưng không phải mình ăn, mà là cho ăn.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút choáng váng… Cho ăn?!
“Ở đây có mùi!”
Lúc này, Sphinx xoay đầu nói với mọi người, “Ta vừa mới ngửi được mùi giống như mùi trên người con bé kia, mùi tà ma dày đặc!”
Mọi người phát hiện manh mối, liền đi theo Sphinx.
Sphinx đi qua chừng bảy tám con hẻm, quẹo vào một vườn hoa, đằng sau khu biệt thự khá hẻo lánh.
“Ừm… Biệt thự sao lúc nào cũng xây ở những chỗ này?” Miêu Tiêu Bắc không khỏi nhíu mày, “Tôi có tiền cũng không xây ở khu hoang dã vậy đâu, ở một mình sợ thấy mồ!”
“Xuỵt!”
Lam Minh chợt bảo mọi người đừng lên tiếng, “Cẩn thận nghe xem có tiếng gì vậy.”
Mọi người im lặng, lắng tai nghe, không lâu sau mọi người nghe thấy tiếng cầu cứu không rõ ràng.
“Có người kêu cứu!” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Nam nữ đều có!”
“Không giống tiếng người kêu cứu.” Sphinx nhìn xung quanh, “Hay là lại có cái cây nào quanh đây?”
Miêu Tiêu Bắc bước tới, đưa tay muốn chạm nhẹ lên thân cây, đột nhiên cảm giác cái cây co rúm lại… Giống như sợ đau, lại giống như tim đập.
Miêu Tiêu Bắc nổi hết cả da gà, lùi lại, nhìn mọi người.
“Là huyết thụ kêu cứu.” Lam Minh nhíu mày, kéo Miêu Tiêu Bắc lại, “Đừng nhìn, cũng đừng chạm!”
“Nếu chạm thì sẽ thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Hai hôm trước cậu mới bị “nhà trưng bày tượng sáp khủng bố” dọa sợ đó sao?” Khiết Liêu chậm rãi nói, “Cũng giống như cái đó, bên ngoài là vỏ cây, bên trong là con người trần trụi… Hồi đó nếu đợi nhau sinh trưởng là được rồi, con người sẽ không phải chết, cây cũng sẽ có chất dinh dưỡng.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, không thể nói rõ được, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng kêu cứu, “Nếu chết mà vẫn còn kêu cứu mạng, vậy có cứu được không?”
Lam Minh lắc đầu, “Cái cậu nghe là suy nghĩ bên trong còn tồn tại, chứ không phải người thật…”
Hắn vừa nói xong, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm.
“A!”
“Có người kêu!” Miêu Tiêu Bắc nhìn phía trước, “Ở một nơi rất xa! Là một cô gái!”
Mọi người nhìn nhau, Sishir ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tôi không nghe gì hết.”
“Đây có thể là con người!” Sphinx nói, “Linh hồn và suy nghĩ chúng ta có thể nghe thấy, chỉ có duy nhất là tiếng người, chỉ có một mình Tiêu Bắc nghe thấy thôi.”
“Ngay phía trước!” Miêu Tiêu Bắc chạy dẫn đường, lách qua vườn hoa, trước mắt là một tòa nhà ba tầng.
Lam Minh cản mọi người lại, “Từ từ, căn nhà này không giống những căn khác!”
“Đây là trung tâm đất huyệt!” Bạch Lâu lắc đầu, “Ai lại ở chỗ này chứ, phong thủy con khỉ khô gì, đúng là xằng bậy! Xây căn nhà này ở đây, giống như xây một căn nhà giữa nghĩa địa, người sống đi vào chỉ có chết!”
Miêu Tiêu Bắc đứng trước biệt thự, hơi nheo mắt lại nhìn lên lầu, trong lòng mặc niệm, thấy rõ một chút… rõ thêm một chút…
Quả thật, bức tường dần dần biến mất, bên trong là căn phòng được cách ngăn, giống như nhà tù vậy, bên trong có vài người.
Miêu Tiêu Bắc nhìn từng phòng một, rất nhanh phát hiện trên lầu ba có một bóng dáng tráng kiện, trên tay hắn cầm búa, không biết định làm gì, mà đồng thời cũng vang lên tiếng hét chói tai.
“Ở đó!” Miêu Tiêu Bắc hô một tiếng, Sphinx gầm lên rồi trực tiếp lao về phía bức tường.
“Ầm” một tiếng, Sphinx phá vỡ bức tường, nhảy vào trong, la to, “Lam Minh, nó đang bỏ chạy!”
Miêu Tiêu Bắc đứng tại chỗ nhìn, nói, “Ở lầu hai!”
Khiết Liêu nhảy lên lầu hai, giơ móng phá tường, lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy một người vạm vỡ đang chạy trốn.
Lam Minh đứng ở cửa chờ, Sishir và Bạch Lâu nhảy lên lầu ba, ở đó có một nữ sinh bị trói, cô đang hét lên sợ hãi, lúc nãy là một con quái vật, bây giờ lại là một con sư tử cực lớn, mấy hôm nay bị chấn kinh không nhỏ. Cũng may Bạch Lâu và Sishir chạy tới, bộ dáng của hai người không làm người ta sợ hãi, thật ra còn rất an tâm.
Nữ sinh nghe thấy Bạch Lâu nói, “Không sao.” liền hôn mê bất tỉnh.
Miêu Tiêu Bắc đứng ở dưới tiếp tục nhìn, Tù Điểu như phát điên, đập loạn xạ, trên tường có rất nhiều lỗ to.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy… Tù Điểu này, so với thân hình vạm vỡ hôm qua nhìn thấy có vẻ không giống lắm… Chẳng lẽ là do ban ngày bị biến thân? Hay là do góc độ cho nên mới thấy hắn vô cùng to lớn?
Trong lúc Miêu Tiêu Bắc đang nghi hoặc, chỉ thấy Tù Điểu kia lao xuống dưới lầu, hắn liền nhanh tay chỉ, nói với Lam Minh, “Ở đó, Lam Minh!”
Lúc này, Sphinx đưa cô gái kia xuống, vừa đáp xuống đất liền nói, “Ai da, quá trời người! Bị giam hết!”
“Chưa chết phải không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Có thể là do ma lực của đất huyệt làm ô nhiễm, nhưng tất cả vẫn còn là người.” Bạch Lâu vừa nói xong, đột nhiên nhìn thấy phía sau Miêu Tiêu Bắc có một thứ, “A!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, cảm giác đằng sau có một người.
Mà đồng thời Lam Minh cũng quay đầu lại, hắn vừa mới hươ đao chém chết Tù Điểu kia lại nghe thấy tiếng la của Bạch Lâu, vừa nhìn…
Miêu Tiêu Bắc bị người kia bóp cổ, còn bị bẻ qua một bên, nhìn thấy cánh tay hắn liền hiểu ra…
Sở dĩ cảm thấy con Tù Điểu kia không giống lắm là vì người tối hôm qua hắn nhìn thấy và người hôm nay căn bản là hai người, người nhìn thấy tối hôm qua, cả người có hoa văn kì lạ, đúng là sơ suất không để ý, trăm triệu lần cũng không ngờ rằng, thì ra Tù Điểu có tới hai.
Miêu Tiêu Bắc bị bắt, Cổ Lỗ Y vẫn còn trên tay, nó căm tức bay ra sau, nhưng nó không có cách nào phun lửa, bởi vì giờ có phun góc nào cũng dính Miêu Tiêu Bắc.
“Cổ Lỗ Y.” Lam Minh gọi một tiếng.
Cổ Lỗ Y xoay đầu nhìn, bay sang một bên che đường cho Lam Minh, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm người phía sau Miêu Tiêu Bắc như hổ rình mồi.
“Aha…” Khiết Liêu cũng chạy tới một bên khác, mỉm cười đánh giá Tù Điểu, “Xem ra không phải Tù Điểu đơn giản.”
“Trên người ngươi là chú triệu hồi.” Sishir hỏi, “Ai gọi ngươi về? Còn cho ngươi năng lực triệu hồi, mạnh hơn cả Tù Điểu bình thường.”
“Đúng vậy…”
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc nghe thấy người phía sau cất giọng nói, giọng trầm dày như chuông lớn, “Ta là đặc biệt… Ta vì triệu hồi mà tới, còn triệu hồi tất cả những người bạn đã bị bắt nạt của ta!”
Nói xong, hắn đột nhiên há miệng, ngẩng đầu hét một tiếng về bầu trời.
Miêu Tiêu Bắc chợt cảm thấy tai ong ong, nếu tiếp tục hét như vầy chắc tai mình điếc luôn.
Nhưng trong tiếng thét long trời lở đất, Miêu Tiêu Bắc còn nghe thấy một thanh âm, như là tiếng trẻ con đang khóc lúc mới sinh.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu tại sao, chợt xung quanh cũng có tiếng động đáp lại.
Mọi người nhìn xung quanh, trong rừng bên cạnh, có vài người vô cùng cường tráng bước ra, bọn họ đều có hình dạng quái dị, nửa người trên có vẻ vạm vỡ hơn, khuôn mặt xấu xí, trên vai còn khiêng hoặc kéo một người sống…
Miêu Tiêu Bắc giật mình — Sao lại có nhiều như vậy?!
“À…” Lam Minh đột nhiên lên tiếng, “Ta biết tại sao lại muốn ngươi tỉnh lại.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh chăm chú, chỉ thấy hắn nhìn mình, tựa như đang ám chỉ gì đó.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu được, vì thế hắn chọn cách nhắm mắt lại, đi tìm tin tức mà Lam Minh gửi cho hắn.
“Ngươi chỉ là Tù Điểu bị nhốt trong thời kì sinh sản.” Lam Minh nói với Tù Điểu đứng phía sau Miêu Tiêu Bắc, “Sao? Kỳ vọng vào những đứa trẻ đần độn ngươi chế tạo ra để thống trị thế giới?”
“Gào!” Tù Điểu tức giận rống to.
Mà lúc này, Miêu Tiêu Bắc cũng đã nhận được suy nghĩ của Lam Minh — Bắc Bắc, dùng năng lực của cậu, làm cho hắn không nhúc nhích được! Mở cửa thế giới kia ra…
Miêu Tiêu Bắc mở mắt, nhìn về phía bầu trời, đột nhiên nhận ra, cái gọi là năng lực thuộc về hắn, giống y như người quét đường. Thu thập rác rưởi và những phế vật tai hại, sau đó mở cửa thế giới hứng lấy đống rác đó, đổ vào rồi đóng cửa lại, hơn nữa còn đảm bảo đống rác đó vĩnh viễn cũng không quay lại hại người nữa.