Đối với một người được cưng chiều như vậy thì ngay cả việc để cậu gõ cửa cũng giống như bị đối xử bất công vậy.
Kỳ Sơ lắc lắc cổ tay đau nhức, cậu nhận định rằng Lục Tri Chu cố ý không mở cửa cho cậu, cố ý phớt lời cậu.
Cậu chủ nhỏ cao quý khẽ mím môi, tức giận đến mức dùng chân đạp lên cửa nhà Lục Tri Chu.
Nhưng tòa nhà này thật sự quá đỗi tàn tạ rồi, đến cả cửa của căn hộ cũng bắt đầu bị tróc nước sơn.
Một ít cặn sơn bám lên đôi giày da bóng loáng đắt tiền, làm bẩn mũi giày của vị cậu chủ nhỏ này.
Hàng lông mày của Kỳ Sơ nhíu chặt lại, trên khuôn mặt hiện rõ sự bất mãn, cậu chủ nhỏ lại không vui rồi.
Kỳ Sơ tức giận đến mức muốn xoay người rời đi nhưng lại nhìn thấy chiếc cầu thang dài vô cùng kia.
Những căn nhà lầu giá rẻ như thế này hoàn toàn không có thang máy, lúc leo lên đã làm cho cậu chủ nhỏ xấu tính này mệt đến mức toàn thân đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Rầm!”
Kỳ Sơ mạnh mẽ đạp một phát vào cánh cửa phòng của Lục Tri Chu.
Cũng không biết tại sao cậu chủ nhỏ lại có thể tức giận đến như vậy nhưng Kỳ Sơ thật sự rất tức giận.
Lúc này, Lục Tri Chu mở cửa.
Lục Tri Chu nhìn thấy Kỳ Sơ đang ngồi trên bậc thang tràn đầy tro bụi.
Thời gian chiếu sáng của chiếc đèn được điều khiển bằng âm thanh trong hành lang cũng không dài, vì vậy Kỳ Sơ chỉ có thể vừa chật vật vừa uất ức dẫm đạp trên đất. Trong một khu dân cư đổ nát như vậy, cho dù là một cậu chủ được nuông chiều như Kỳ Sơ cũng trở nên u ám rất nhiều, quần áo cũng đều bị lấm lem.
“Lục Tri Chu!”
Kỳ Sơ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, giọng điệu khi gọi Lục Tri Chu rất không thiện ý.
Cũng đúng thôi, có ai lại nhốt cậu chủ nhỏ ở ngoài cửa lâu như vậy chứ?
Lúc này hẳn là Lục Tri Chu sẽ như thường ngày, nói lời xin lỗi với Kỳ Sơ, cho dù là học chó sủa hay gì đó, một người như Lục Tri Chu hẳn là nên nghĩ tất cả các biện pháp để làm cho Kỳ Sơ vui vẻ.
Nhưng Lục Tri Chu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Kỳ Sơ một cái, cậu ấy quay vào nhà lại nhưng không đóng cửa.
Kỳ Sơ cây ngay không sợ chết đứng bước theo vào.
Trong phòng rất tối, chiếc đèn trong phòng khách có lẽ đã bị hư rồi nên chỉ có thể phát ra ánh sáng yếu ớt.
Kỳ Sơ không để ý đến dáng vẻ ủ rũ của Lục Tri Chu, từ xưa đến nay cậu chưa bao giờ bận tâm đến tâm trạng của người khác.
Cũng giống như khi ở trong trường học, Kỳ Sơ khẽ hất cằm về phía Lục Tri Chu.
“Lục Tri Chu, giày của tôi dơ rồi…”
Giầy bị dơ, quần áo trên người cũng bị dơ.
Tất cả những thứ này đương nhiên đều là lỗi của Lục Tri Chu, nếu không phải Lục Tri Chu không mở cửa cho cậu thì cậu cũng sẽ không thành ra dáng vẻ như thế này.
Lục Tri Chu quay lưng về phía cậu, không nói gì cả.
Kỳ Sơ nhỏ nhắn đến mức Lục Tri Chu có thêm ôm gọn trong vòng tay, hiện tại cậu đứng dưới cái bóng của Lục Tri Chu khiến cho khí thế của cậu cũng trở nên yếu hẳn đi.
“Lục Tri Chu, lau sạch cho tôi…”
Cậu chủ nhỏ chưa từng nghĩ tới chuyện một thân một mình cậu tới nhà tìm Lục Tri Chu có thể sẽ xảy ra nguy hiểm gì hay không.
Bên người cậu chủ nhỏ không có đám nịnh hót che chở cho cậu, thậm chí cậu còn ngạo mạn đến mức đuổi tài xế và vệ sĩ về.
Trong mắt của Kỳ Sơ thì một con chó bẩn thỉu như Lục Tri Chu sẽ không thể làm bất cứ cái gì với cậu.
Dường như cậu chủ nhỏ đã quên mất chuyện lần trước ở trong nhà vệ sinh, cậu đã bị nửa cái dươиɠ ѵậŧ cắm đến cao trào.
“Lục Tri Chu, có phải cậu bị điếc hay không…Ôi!”
Kỳ Sơ hoảng hốt kêu lên một tiếng, cậu bị động tác xoay người lại đột ngột của Lục Tri Chu dọa sợ hết hồn.
Kỳ Sơ cảm thấy hôm nay Lục Tri Chu rất không bình thường.