“Lục Tri Chu, nghỉ học một tuần để kiểm điểm.”
Trong nháy mắt, Lục Tri Chu biến thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Lục Tri Chu cảm thấy không hiểu.
Cậu ấy thật sự không thể hiểu…
Thậm chí cậu ấy còn đang cảm thấy vui mừng vì mối quan hệ giữa cậu ấy và Sơ Kỳ đang từ từ trở nên thân thiết, thậm chí cậu ấy vẫn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc mơ hồ kia.
Nhưng Sơ Kỳ đã đánh cậu ấy trở về hiện thực.
Lục Tri Chu cảm thấy mình như một tên hề, cậu ấy chán nản thu dọn đồ đạc và sắp bị đuổi ra ngoài.
Kỳ Sơ thân cận với cậu ấy như vậy nhưng Kỳ Sơ lại chưa từng giải thích dù chỉ một câu, thậm chí Kỳ Sơ còn không thèm bịa ra một lý do nào đó để lừa gạt cậu ấy.
Chỉ cần Kỳ Sơ chịu giải thích thì cho dù cậu có nói cái gì cậu ấy cũng đều sẽ tin tưởng…
Nhưng lại không có.
Kỳ Sơ thật sự rất chán ghét cậu ấy.
Vào lúc này, Lục Tri Chu mới hiểu được sự thực này.
Lục Tri Chu cất quyển sách cuối cùng vào cặp sách, im lặng đi ra ngoài bằng cửa sau.
Kỳ Sơ cũng không cảm thấy mình làm như vậy có gì không đúng, ngược lại cậu lại cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy Lục Tri Chu gặp trái đắng.
Cậu cho rằng dáng vẻ như đang muốn ăn thịt người của Lục Tri Chu là do cậu ấy bị buộc phải nghỉ học, cũng đúng thôi, một học sinh tốt như Lục Tri Chu tất nhiên sẽ cảm thấy tức giận.
Trên phương diện tình cảm thì Kỳ Sơ ngu ngốc gần chết, cậu không hiểu được cái gì gọi là yêu thích, cậu không nhận ra được tình cảm của Lục Tri Chu đối với mình.
Cậu chủ nhỏ tính tình thất thường cũng không biết trò đùa của mình làm cho người khác không thể chợp mắt cả đêm, lâm vào trạng thái mất ngủ triền miên.
Tất nhiên Kỳ Sơ cũng không buông tha cho Sở Thiên.
Chỉ vừa ngủ một giấc dậy thì nhà họ Sở bị buộc phải đối mặt với nguy cơ bị phá sản, Sở Thiên cũng bị buộc phải chuyển trường.
Những ngày tiếp theo, vốn dĩ Kỳ Sơ cho rằng mình sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng cậu cũng không còn phải nhìn thấy con chó bẩn thỉu Lục Tri Chu kia.
Nhưng mà Kỳ Sơ lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Không còn người để chơi đùa nữa nên Kỳ Sơ cũng không còn muốn đến lớp.
“Lục Tri Chu sống ở cái chỗ chết tiệt này sao?”
“Đúng vậy, chỗ này là nhà của bạn học Lục.”
Vẻ mặt của Kỳ Sơ càng tỏ vẻ kinh tởm hơn, cậu chủ nhỏ mười ngón tay chưa từng đụng nước lạnh như cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thời buổi bây giờ vẫn còn có người sống trong ‘tòa nhà sắp sập’ như vậy.
“Cậu chủ à, có cần chúng tôi theo ngài vào trong không?”
Vệ sĩ bước xuống xe mở cửa cho Kỳ Sơ.
“Không cần đâu.”
Kỳ Sơ vứt áo khoác trên tay cho vệ sĩ.
Vệ sĩ rõ ràng đang cảm thấy lo lắng: “Vậy chúng tôi sẽ chờ ngài ở chỗ này…”
Vệ sĩ còn chưa nói xong thì Kỳ Sơ đã tỏ vẻ không vui.
“Tôi cần anh phải lo lắng sao?”
Chỉ một câu nói đã làm cho vệ sĩ không dám kiên trì nữa.
“Nếu cậu chủ có cần gì thì có thể gọi điện thoại cho chúng tôi bất kỳ lúc nào…”
Kỳ Sơ phớt lời anh ta, bước thẳng vào trong.
Vệ sĩ nhìn Kỳ Sơ đi vào trong rồi mới mở cửa xe ra, sau đó yêu cầu tài xế nổ máy: “Đi thôi.”
“Cốc cốc cốc…”
“Lục Tri Chu…Mở cửa ra!”
Kỳ Sơ gõ cửa nhà của Lục Tri Chu.
Mới chỉ gõ mấy lần mà thôi nhưng các khớp ngón tay của Kỳ Sơ đã hơi sưng và đỏ lên.