“Anh à, hôm nay các anh về trước đi! Em không đi chung với các anh nữa” Lâm Hạ Ly cầm di động lên, âm thầm gửi một tin nhắn cho Lâm Hòa Phong.
Hòa Phong đang ngồi trong lớp, điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng, lớp học vốn đang yên tĩnh bị âm thanh đột ngột xuất hiện này làm cho náo động.
Hai bạn học sinh ở hàng thứ năm, đứng lên.
Lâm Hòa Phong vỗ võ đầu mình, quay sang bên cạnh nhìn Chí Linh mặt mũi ngơ ngác cũng đang đứng dậy theo.
“Các em nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì? Di động của ai?” Cô giáo đứng trên bục.
giảng mặt mũi hằm hằm, nhìn hai tên thủ phạm tra h “Di động của anh à?” Chí Linh nhìn Lâm Hòa Phong, cẩn thận mở miệng, thấp giọng hỏi Nào ngờ Lâm Hòa Phong lại ho khan một tiếng, trên mặt tỏ vẻ nghiêm trang đoan chính: “Khụ! Bạn Lâm Chí Linh, cậu mau thành thật nhận lỗi đi, mình nghĩ cô giáo thấu tình đạt lý như vậy, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng chắc chắn cô giáo sẽ không trách phạt cậu đâu”
“Hả?” Lâm Chí Linh vẫn chưa kịp có phản ứng, liền thấy sắc mặt của cô giáo trên bục giảng càng lúc càng tối đen.
“Trường học không cho mang theo di động, các em mang theo di động đã đành, còn dám chơi lén trong lớp học? Rốt cuộc các em có thèm để tôi vào trong mắt không?”
Lúc này Chí Linh mới kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng xua tay nói: “Cô giáo, không phải em!”
Giây tiếp theo lập tức chỉ sang Lâm Hòa Phong: “Hôm nay em không có đem theo di động, chắc chẩn là cậu ấy! Vụ oan giá họal”
“Hả?” Cô giáo nghi hoặc bước xuống bục giảng, đẩy hai cậu nhóc ra, nhìn xuống hộc bàn, nào ngờ đâu chiếc di động kia lại năm ngay ngắn trong hộc bàn của Lâm Chí Linh Ánh mắt của cô giáo càng thêm sắc bén, đẩy đẩy đôi mắt kính trên cánh mũi, nghiêm mặt nói: “Em Lâm Chí Linh! Sau giờ học mời em đến văn phòng của tôi một chuyến!”
Lâm Hòa Phong đứng bên cạnh quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng lại âm thâm nhếch lên một đường cong, bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác.
Còn ánh mắt của Chí Linh lại cực kỳ uất ức, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Anh! Lần này anh hại chết em rồi!”
“Được rồi, được rồi, đừng giận dỗi nữa mà, không phải chỉ đi đến văn phòng một chuyến thôi sao, mạnh mẽ lên! Anh sẽ không nói với cha đâu mà!” Lâm Hòa Phong cười cười vỗ vai Lâm Chí Linh, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng làm cậu bé tức muốn nổi điên.
Còn ở bên kia, Lâm Hạ Ly và Hạ Gia Huy đang đi trên con đường nhỏ bên ngoài trường học, không biết vì sao mà không khí lại có chút lúng túng, Lâm Hạ Ly âm thầm nhìn về phía Hạ Gia Huy vẫn luôn trầm mặc, vừa định mở miệng nói gì đó nhưng nào ngờ, Võ Trường Quang đột nhiên mang theo một đám người đi về phía mình, người nào người nấy mặt mũi hung hăng, rõ ràng không phải hạng tốt lành gì.
Lâm Hạ Ly nhìn Võ Trường Quang đang đi đến gần rồi ngăn cản trước mặt mình, có chút tức giận mở miệng hỏi: “Võ Trường Quang, cậu muốn làm gì?”
‘Võ Trường Quang liếc Lâm Hạ Ly một cái, cơn tức giận trong lông ngực càng thêm dữ dội, Lâm Hạ Ly là đang quan tâm thăng nhóc thối tha đó sao? Dựa vào cái gì?
‘Vừa nghĩ đến đây, lập tức không chút do dự tiến về phía Hạ Gia Huy đứng bên cạnh, hung hăng kéo cổ áo Hạ Gia Huy một cái, ánh mắt hung hiểm nhìn Hạ Gia Huy mở miệng nói: “Ô, thăng nhóc mày không phải ngon lảm sao, bộ dáng chết dẫm như mày, mà cũng dám động vào phụ nữ của ông đây”
Lâm Hạ Ly vừa nghe thấy Võ Trường Quang nói mình là phụ nữ của cậu ta, lại thấy cậu ta hung hăng lôi cổ áo của Hạ Gia Huy như vậy, lập tức vừa vội vừa hoảng, cô bé nhanh chóng chạy tới giữa Võ Trường Quang và Hạ Gia Huy, kéo hai người ra, nói với Võ Trường Quang: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Mau bỏ cậu ấy ra!”
Võ Trường Quang thấy Lâm Hạ Ly che chắn trước mặt Hạ Gia Huy, nhất thời càng thêm tức giận, hung ác nhìn chäm chảm vào Hạ Gia Huy đang đứng sau lưng Lâm Hạ Ly: “Chỉ biết trấn sau lưng phụ nữ, mày nói xem, mày là thứ đàn ông gì?”