Trong đầu anh hiện lên rất nhiều cảnh tượng anh và Lê Nhật Linh ở cạnh nhau suốt mấy năm qua, lần đầu tiên gặp cô, cô không nhớ gì hết, cũng không quen biết ai, vừa hiền lành vừa mơ màng, trốn trong thế giới riêng của bản thân mình y như một đứa trẻ vậy!
Ở chung một thời gian thì dân dân thấy cuộc sống của cô rất thú vị, tính cách cũng thú vị, cô biết thiết kế, cũng hiểu cách an ủi người khác! Hóa ra chị gái này không những xinh đẹp còn rất đáng yêu.
Từ trước đến nay, anh không nghĩ mình sẽ thích người lớn tuổi hơn mình, còn có thể khiến anh chỉ yêu người đó, không thể thoát ra được.
“tam Tịch!”
Lê Nhật Linh đi về phía anh, cô mặc một bộ váy liền thân, mái tóc tung bay trong gió, chếch về một bên phía sau đầu, cô thực sự rất xinh đẹp.
Lam Tịch nhìn cô đi về phía mình, không lên tiếng, cứ nhìn cô như vậy, sau đó mỉm cười.
“Cô tìm tôi sao?”
“Ừ, lâu rồi không gặp cậu nên muốn đến xem cậu thế nào rồi”
“Lâu sao? Không phải hai ngày trước.
chúng ta mới gặp nhau hả?”
“Cậu không biết câu một ngày không gặp như cách ba thu sao?”
Lê Nhật Linh trêu chọc, tóc cô bị gió thổi vướng lên mặt “Gô lại nói hươu nói vượn rồi”
Người nói có tình nhưng người nghe vô ý.
Tiếng thở dài của Lam Tịch hòa vào trong gió.
“Nói hươu nói vượn chỗ nào chứ?”
Anh lẩm bẩm nói một mình.
“Đúng rồi, chúc mừng cô trở lại JZ, không ngờ lại nhanh như vậy” Lam Tịch không nhịn được cảm thán một câu.
“Cậu biết rồi sao?”
“Đương nhiên là biết rồi, bây giờ có khi cô đã nổi tiếng khắp thành phố A rồi”
“Thực ra thì tôi cũng không ngờ được lại nhanh đến vậy!”
Nhắc tới chuyện này, Lê Nhật Linh cảm thấy có hơi xấu hổ.