Con ngươi của Lê Nhật Linh co rụt lại, mặc dù cô đã chuẩn bị tốt để về .JZ. Nhưng do không nhớ nổi rất nhiều chuyện, trong lòng cô luôn không có cảm giác an toàn cũng thiếu thốn tự tin.
Trong lúc cô đang do dự, Lâm Quân nắm chặt tay của cô cười, hình như là anh biết cô lo lắng.
“Em yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ giúp em. Việc em cần phải làm là trở về tiếp tục.
làm bà chủ JZ là được.”
“Ừml”
Hình như cô đã nhận được một sức mạnh khiến người ta an tâm, Lê Nhật Linh nhẹ gật đầu.
Lâm Quân thừa thắng xông lên.
“Còn có một việc”
“Chuyện gì?” Lê Nhật Linh mím môi, sao lại nhiều chuyện như vậy?
“Anh muốn tổ chức buổi họp báo để ngày mai toàn bộ tin tức đầu đề của thành phố A đều bị em chiếm lấy, anh muốn nói cho tất cả mọi người biết cô vợ Lê Nhật Linh của Lâm Quân anh đã trở về rồi.’ “Cái gì?” Lê Nhật Linh trợn to mắt nhìn anh, gương mặt của cô tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Sao vậy? Em không vui sao?”
“Không phải, thế này, hình như hơi nhanh thì phải?”
“Không nhanh chút nào. Nhật Linh, chúng ta đã đợi nhau mười năm rồi, khó khăn lắm em mới trở về, anh hi vọng tất cả mọi người đều biết chuyện này”
Anh đã nói vậy rồi thì Lê Nhật Linh không mượn cớ từ chối được nữa.
“Vâng, được rồi, mọi chuyện cứ nghe theo anh hết đi”
“Được!”
Tin tức buổi sáng “Sau năm năm mất tích, vợ của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, Lê Nhật Linh vinh quang trở về! Chủ tịch tập đoàn Lâm Thị Lâm Quân vì chuyện này mà mở một buổi họp báo, tuyên bố Lê Nhật Linh lấy lại thân phận, quay về quản lý công ty JZ!”
“Tất cả mọi người trong ngành đều biết, cô từng là linh hồn của JZ, lần này trở về, nhất định cô sẽ mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ gì đây? Xin vui lòng chờ mong!”
Trong hội trường, Lê Nhật Linh mặc một chiếc váy dài trang nhã, khoác tay Lâm Quân, miệng luôn mỉm cười, tự nhiên mà quý phái trên gương mặt là vẻ ung dung phát ra từ tận xương tủy mà bản thân chưa từng thấy qua.
Lam Tịch nhìn màn hình chiếu, trong lòng chua xót.
Anh cho rằng Lê Nhật Linh không lựa chọn mình thì cũng sẽ không dễ dàng chọn Lâm Quân, nhưng không ngờ cô quay lại JZ nhanh như vậy!
Nhật Linh, chẳng lẽ năm năm chúng ta bên nhau không đáng giá chút nào sao?
Ánh mắt Lam Tịch rơi vào một cái hộp nhỏ tỉnh xảo trên mặt bàn.
Cái hộp nhỏ yên tĩnh đặt ở góc bàn, cứ như bị bỏ quên ở đó.
Anh vươn tay ra, cuối cùng dừng lại ở cái hộp đó.
“Sao thế, em căng thẳng lắm hả?”
Thấy Lê Nhật Linh đi tới, Lâm Quân nắm lấy tay cô, quan tâm chu đáo hỏi.
“Có một chút, nhưng em vẫn ổn”
“Không sao đâu, sau này tham gia nhiều thì sẽ quen thôi” Lâm Quân gật đầu “Ừm”
“Tối về nhà ăn cơm, mẹ đã sắp xếp xong xuôi tiệc tối rồi”
“Không được, lát nữa em còn chuyện cần phải xử lý”
“Em vừa tuyên bố đến JZ, chắc không phải chuyện công việc rồi, thế là chuyện gì vậy?” Lâm Quân nhướng mày lên, chăm chú nhìn Lê Nhật Linh đang đứng trước mặt mình.