Đột nhiên Khả Nhi nói nhỏ lại, cẩn thận kéo áo Lê Nhật Linh một cái để nhắc nhở cô.
“Sao vậy?”
Lê Nhật Linh nhìn Khả Nhi, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy được một người phụ nữ tóc vàng ngang vai, có vẻ hơn ba mươi tuổi, trên tai có hai khuyên tai vàng khá to, đôi mắt được trang điểm đậm và sắc nét.
“Tổng thanh trai”
Khả Nhi nhi nhút nhát gọi một tiếng, rõ ràng cô ấy rất sợ người phụ nữ này, chắc hẳn người này chính là vị Tổng thanh tra khó tình mà bọn họ vừa nhắc tới.
Christina liếc xéo Khả Nhi rồi hừ lạnh một tiếng như đã đám lại, sau đó đi thẳng về phía Lê Nhật Linh.
“Tôi là Christina, cũng chính là Tổng thanh tra bộ phận thiết kế của công ty JZ, chắc hẳn chính là người trong miệng bọn họ đấy!”
Khóe miệng của Christina cong lên thành một nụ cười chế nhạo, đôi mắt cong cong như đang cười nhưng trong mắt lại có vẻ khi thường, cô ta tiếp tục nói: “Đúng là càng ngày ánh mắt của Chủ tịch Lâm càng kém. Cô quê mùa như Hai Lúa vậy mà sao có thể so sánh với những nhà thiết kế nổi tiếng, Theo tôi thấy thì cô chỉ là kẻ giả mạo!”
Cái gì thế này!
“Tổng thanh tra! Tổng giám đốc Nhật Linh chính là người do Chủ tịch Lâm mang về, Tổng thanh tra nói vậy cũng hơi quá đáng rồi!”
Khả Nhi không thể chịu đường người khác chê bai Lê Nhật Linh, mặc dù cô ấy vẫn rất sợ Christina, nhưng Khả Nhi vẫn dũng cảm đứng ra.
“Cô im miệng cho tôi! Cô chỉ là một trợ lý cỏn con mà có tư cách gì nói như vậy với tôi?”
Christina giận dữ mắng mỏ làm Khả Nhi vừa giận vừa xấu hổ đến đỏ mức khuôn mặt đều đỏ bừng, các đồng nghiệp xung quanh đều nhìn sang đây, đặc biệt là mấy người Nguyễn Trung Kiên, Mộc Thư càng trực tiếp đi tới, Christina đang cố thì gây sự thì phải.
“Tổng thanh tra! Tổng giám đốc Nhật Linh là do đích thân Chủ tịch Lâm mời về. Khả Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, lúc còn là nhân viên thực tập lại được Tổng giám đốc Nhật Linh dẫn dắt, khó tránh khỏi tình cảm rất sâu, cô cũng không cần trách tội cô ấy”
Vì ủng hộ Khả Nhi, Nguyễn Trung Kiên mở miệng nói.
“Các người định làm gì đấy? Tất cả các người đều không có chuyện gì làm đúng không! Lúc sáng tôi bố trí cho các người thiết kế, các người đã làm tới đâu rồi? Các người đã làm ra hàng mẫu sao? Còn có các chỉ tiết nhỏ, các người đã sửa đổi xong sao? Tôi nói cho các người biết, hôm nay nếu các người không thể làm xong trước giờ tan việc, các người đều phải tăng ca cho tôi! Nếu không thì lập tức cút hết đi! Tôi không cần cấp dưới vô dụng!”
Christina quở trách tất cả những người có mặt ở hiện trường một lượt, trên mặt mọi người đều lộ vẻ xấu hổ.
“Tổng thanh tra thật ghê gớm nhỉ!”
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng mỉm cười, không kìm được vỗ tay khen hay.
Ức hiếp cô thì được, nhưng dám ức hiếp những người qua tâm đến cô thì trong lòng cô rất khó chịu, hơn nữa người phụ nữ này cũng sắp trèo lên đầu lên cổ mình rồi, cô cũng không phải là loại phụ nữ nhát gan chỉ biết làm thịt cá trên thớt, để mặt người ta chặt chém.
“Cô… Cô cười cái gì chứ, cô đừng tưởng rằng mình thật sự tài giỏi gì, trình độ thưởng thức của cô có ra gì sao? Tôi nói cho cô biết, trước đây có quá nhiều người giả mạo Lê Nhật Linh rồi, có khi cô cũng chỉ là kẻ giả mạo mà thôi!”
“Ồ!” Đúng là trình độ thưởng thức của tôi rất kém con, hơn nữa cũng kém mấy cọng lông gà trên người Tổng thanh tra mà!”
Lê Nhật Linh cười như không cười, các đồng nghiệp nghe hai người đối thoại, lại nhìn áo khoác dài của Christina, cuối cùng vẫn nhịn không được cười to ha ha ha. Christina lại kéo quần áo của mình la hét đây là mẫu quần áo mới nhất năm nay, nhưng chẳng có ai quan tâm đến lời nói của cô ta.