Giọng điệu quái lại của Lâm Quân lại bay vào tai Lê Nhật Linh, cô thuận thế véo cánh tay anh một cái, đau đến mức Lâm Quân phải trợn tròn mắt, nhưng ở trước mặt một đám cấp dưới nên không dám kêu thành tiếng.
“Chủ tịch Lâm! Anh sao vậy?”
“Không sao, tôi không có chuyện gì!”
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh một cái, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh rời khỏi hiện trường, Lê Nhật Linh cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoa xoa chóp mũi và âm thầm cười trộm.
“Tổng giám đốc Nhật Linh! Mời cô đi bên này! Lâu rồi cô không đến, chắc hẳn cô đã quên hình dáng công ty JZ rồi!”
“Đúng vậy! Cô không biết là sau khi cô đi, Chủ tịch Lâm bố trí toàn bộ công ty đều giống như khi cô còn ở đây, không hề thay đổi dù chỉ một điểm nhỏ, Chủ tịch Lâm làm vậy cũng là vì đợi cô trở về đấy!”
“Cô nhìn sang bên này đi, đây là khu vực.
dành cho nhân viên chúng tôi. Lúc tôi còn là nhân viên thực tập, cô đã dạy tôi vẽ ở nơi này!”
Nhìn theo phương hướng mà ngón tay Khả Nhi đang chỉ, cô nhìn thấy một chiếc bàn làm việc rất to màu xanh lá cây, đột nhiên có một số mảnh hình ảnh lóe lên trong đầu của cô, Lê Nhật Linh không kiềm được nhìn thêm mấy lần.
“Cô lại nhìn sang bên này đi, đây chính là bản thiết kế mà trước kia cô đã giúp tôi sửa đổi. Lúc ấy bởi vì tôi cứ mãi không thể thiết kế xong chiếc váy này, cô còn mắng tôi mấy câu, tôi còn khóc nhè nữa đấy! Nhưng cũng may là cuối cùng dưới sự giúp đỡ và cổ vũ của cô, đã hoàn thành bản thiết kế này”
Khả Nhi cầm một bản thiết kế lên rồi đưa cho Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh nhận lấy bản vẽ nháp xem thử, sau đó lại liếc nhìn Khả Nhi.
“Vẽ cũng không tệ lắm, nhưng mà chẳng lẽ trước kia tính tình tôi không tốt sao? Tôi còn mắng cô à?”
“Cũng không tính là không tốt, so với Tổng thanh tra của bộ phận thiết kế thì Tổng giám đốc Nhật Linh đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát, quá hiền lành rồi!” Khả Nhi chắp tay cúi đầu vái, thuận tiện không kiềm được thở dài một cái.
“Sau đó thì sao?”
“Vâng! Tổng giám đốc Nhật Linh! Chắc cô không biết, lúc cô còn ở đây, bầu không khí trong công ty vẫn luôn vui vẻ, cũng rất xuất sắc trong lĩnh vực thiết kế, nhưng sau khi cô mất tích, rất nhiều nhân vật đều bắt đầu rối rít chú ý đến Công ty .JZ. Không có cô ở đây, Công ty .JZ thiếu người trấn giữ, đạo lý cây to đón gió lớn gió vẫn luôn tồn tại, tất cả mọi người đều nói chúng ta sắp đối mặt với tình huống phá sản rồi”
“Cũng may là còn có Chủ tịch Lâm. Chủ tịch Lâm không nỡ để toàn bộ công sức của cô đều trôi theo dòng nước, cho nên anh ta tìm kiếm các nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài đến trấn giữ Công ty JZ”
“Vậy đã tìm được chưa?”
“Đúng là đã tìm được một người , nhưng mà tác phẩm của cô ta vẫn kém cô một chút.
Đây cũng không phải lý do chính làm tôi không thích cô ta, quan trọng là nhà thiết kế này vô cùng kiêu căng, lúc nào cũng vênh mặt lên trời như không đặt ai vào mắt vậy. Mỗi lần tôi có bản thiết kế mới, tôi đều bị cô ta chê bai không đáng một đồng, dù không xuất sắc như cô ta nhưng đó vẫn là công sức của tôi!
Những đồng nghiệp khác cũng khó may mắn tránh khỏi, chúng tôi chỉ có thể âm thầm trách trời trách đất. Lần trước tác phẩm của Vương Tiểu Trí còn bị cô ta xé thành mảnh vụn”
Người phụ nữ kia ÿ mình có tài nên vô cùng kiêu ngạo, rất xem thường những trợ lý nhỏ và nhà thiết kế bình thường như bọn họ.
“Xem ra nhà thiết kế này rất đặc biệt!”
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng mỉm cười nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cho là người nọ khó đối phó một chút mà thôi.