“Cô từ chối? Cô cũng không muốn chuyển đến công ty JZ sao?” Hai mắt của Lam Tịch chang chốc sáng lên vì Lê Nhật Linh sẵn sàng từ cha tương lai phía trước vì muốn tiếp tục ở lại đây?
“Không phải là tôi không muốn đi, cũng không phải chống cự gì cả. Chẳng qua là tôi không muốn bị người khác coi như đồ vật để trao đổi mà thôi” Lê Nhật Linh không để ý đến sắc mặt của Lam Tịch mà trực tiếp nói, những lời nói này lại khiến Lam Tịch ủ rũ trở lại ngay lập tức.
“Thôi, quên đi, không nói chuyện này nữa.
Hôm nay tôi đến muộn, còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành, tôi muốn về làm việc tiếp.”
Lê Nhật Linh thở dài, chớp mắt nhìn Lam Tịch, lúc này anh đã rời đi.
Lam Tịch cũng nhìn lại Lê Nhật Linh rồi cười với cô, tuy là vậy nhưng trong lòng anh thực sự có chút chua xót, có phải là anh đã quá xem thường Lâm Quân rồi không, hay là do anh còn quá trẻ tuổi.
Đến bây giờ anh mới đột nhiên nhận ra rằng anh thực sự không thể giữ được cô nữa.
Bên kia, Lâm Quân gọi cho Hà Dĩ Phong: “Có chuyện gì vậy, cậu Lâm? Mới sáng sớm đã không cho tôi ngủ yên giấc”
“Hôm nay tôi đã đi đến Coler!” Giọng nói của Lâm Quân có chút kích động.
“Coler là gì? Cậu mới thu mua công ty mới sao?” Hà Dĩ Phong trở mình, tùy ý đáp lại.
“Không, tôi không thu mua công ty nào hết, công ty Coler là nơi Lê Nhật Linh đang làm việc. Tôi đến tìm chủ tịch của bọn họ, yêu cầu ông ấy cho Lê Nhật Linh chuyển đến công ty JZ công tác. Tuy là cô ấy đã mất trí nhớ nhưng có lẽ ở nơi cũ vẫn còn đọng lại một vài dấu ấn quen thuộc. Tôi sẽ cố gắng khôi phục trí nhớ cho cô ấy, sau đó để cô ấy trở về bên cạnh tôi.” Lâm Quân tràn đầy tự tin nói với Hà Dĩ Phong, cả người cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên “Nói như vậy là ông ấy đã đồng ý sao?”
“Đương nhiên là ông ấy đồng ý rồi. Nhưng mà điều kiện đầy đủ như vậy, tôi vẫn không hiếu tại sao Lê Nhật Linh lại không muốn rời đi”
“Lê Nhật Linh không muốn? Cô ấy có nghe được cuộc trò chuyện của anh không?”
“Đúng, có lẽ cô ấy nghĩ chúng tôi coi cô ấy là một món đồ để mang ra trao đổi.”
“Muốn trách cũng không được, tính cách của Lê Nhật Linh cậu cũng biết rất rõ. Cậu làm như vậy, Lê Nhật Linh đương nhiên không vui rồi”
“Nếu như tôi không làm như vậy thì làm sao tôi có thể gây áp lực lên công ty Coler chứ? Tên nhóc Lam Tịch kia đang có tình ý với Nhật Linh nên tôi có thể coi đây như là một lời cảnh cáo khi chống lại tôi. Tên nhóc đó vẫn còn non nớt lắm”
“ỒI Chủ tịch Lâm của chúng ta nhất định phải thắng!” Hà Dĩ Phong cũng mỉm cười, nhìn thấy Lâm Quân tràn đầy ý chí chiến đấu như: vậy, trong lòng anh ấy cũng mừng thầm thay cho Lê Nhật Linh.
“Không phải sao? Tôi vất vả lắm mới tìm được cô ấy, tôi không thể đợi thêm mấy năm nữa được! Đêm cài lầm mộng, nhất định Nhật Linh phải trở về bên cạnh tôi càng nhanh càng tốt!” Lâm Quân nở nụ cười đắc ý: “Ngày hôm nay tôi cảm thấy khá vui, hay là cậu dẫn Lê Minh Nguyệt và con trai cậu tới nhà tôi ăn đi?”
“Sao hôm nay cậu lại không đuổi theo vợ mình nữa à? Lại còn có thời gian ăn cơm với gia đình tôi sao? Lâm Quân, cậu không thể thế này được, cậu phải hành động ngay cho nóng chứ?”
“Gấp gáp cái gì chứ? Cậu còn có cả kiên trì để theo đuổi học sinh nữ của trường học năm xưa cơ mà? Sao lại ở đây nói tôi phải gấp gáp vậy?”
“Vậy thì được thôi, cứ cho là cậu có nhiều kinh nghiệm hơn tôi đi, xem ra bữa cơm này tôi không đến ăn không được rồi.’ Hà Dĩ Phong cũng không thể nhịn được mà trêu ghẹo Lâm Quân.
“Nhảm nhí! Cúp máy đi, tôi còn phải quay lại làm việc!” Lâm Quân nhếch khóe miệng lên rồi mỉm cười, để điện thoại xuống rồi khởi động xe, lái thẳng đến tập đoàn Lâm Thị Vừa đến công ty .JZ anh đã triệu tập tất cả nhân viên ngay lập tức. Tuy là mấy năm nay Lê Nhật Linh không có ở đây nhưng dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Lâm Quân, công ty .JZ không hề bị yếu thế so với trước kia, thậm chí còn phát triển mạnh hơn.
Lần này, Lâm Quân cũng hy vọng tất cả mọi người ở đây có thể tiếp tục cố gắng giữ vững vị thế hiện có của JZ, nhưng anh lại phải tìm cách để chừa ra một vị trí cho Lê Nhật Linh.
Cô mới từ công ty Coler chuyển qua đây, vị trí này không thể quá quan trọng nhưng cũng phải thể hiện được giá trị của cô. Việc để cô ở lại công ty Coler thì đúng là phung phí của trời, lãng phí tài năng của cô.