Đến lúc đó, đừng nói tôi phá đi nền tảng của Coler, mà là do các người không chịu cân nhắc về cơ hội của mình” Lâm Quân nhíu mày, lập tức đứng dậy rời đi.
‘Đừng đừng, chủ tịch Lâm, chuyện này nhất định sẽ thương lượng được, chắc là Ly Mạch có chỗ hiểu lâm ý của tôi nên mới không đồng ý. Tôi sẽ cố gảng thuyết phục cô ấy, hãy cho tôi thêm vài ngày nữa!” Lam Mộc nhanh chóng ngăn cản Lâm Quân.
“Được rồi, tôi sẽ cho ông ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ đến Coler để đón người đi.”
“Không cần cho thời gian đâu, tôi không đi!” Lê Nhật Linh quay đầu lại, không muốn để ý tới hai người này nữa “Ly Mạch!” Lam Mộc mắng.
“Chủ tịch Lam, đây là khách quý của công ty JZ” Lâm Quân nhắc nhở, cho dù bây giờ chính bản thân anh đang bắt Lam Mộc gây áp lực cho Lê Nhật Linh để cô trở lại công ty .JZ, nhưng anh cũng không thể chịu đựng được việc có người lớn tiếng quát tháo cô trước mặt anh.
“Tôi biết” Lam Mộc nhanh chóng gật đầu.
Lâm Quân bước ra khỏi Coler với tinh thần cực kỳ vui vẻ, trong khi đó Lam Mộc đang nổi trận lôi đình ở trong phòng làm việc. Thuyết phục Lê Nhật Linh đủ mọi cách nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của cô, nhất định không chịu đi đến công ty JZ. Ông ấy khẳng định không phải là mình mang cô ra để làm vật trao đổi, tất cả chỉ muốn tốt cho tương lai của cô.
Nhưng thị trường bên ngoài kia không phải là tổ chức từ thiện, làm sao lại không có chuyện trao đổi vì lợi ích hai bên chứ, ông ấy không thể xúc phạm Lâm Quân, cũng không thể lớn tiếng quát mảng Lê Nhật Linh, chỉ có thể ôm đầu bất lực.
Lê Nhật Linh đi ra khỏi phòng làm việc với tâm trạng không mấy thoải mái, Lam Tịch sớm đã đợi sẵn ở bên ngoài, lo lắng hỏi cô: “Ly Mạch, thế nào rồi? Cha của tôi gọi cô vào có việc gì gấp cần nói sao? Ông ấy có gây khó dễ cho cô không?”
“Không có gì đâu:’ Lê Nhật Linh lắc đầu: “Ông ấy chỉ để cho tôi rời khỏi công ty thôi”
“Gì cơ? Ông ấy để cho cô rời khỏi công ty Coler sao? Nhưng cô đã làm ở Coler nhiều năm như vậy, tại sao lại để cô rời công ty vậy?
Cô không làm gì sai cải Tại sao lại như vậy? Ly Mạch, chờ tôi ở đây, tôi đi tìm ông ấy nói chuyện: Lam Tịch tức giận đùng đùng đi vào phòng làm việc tìm cha của mình, nhưng anh lại bị Lê Nhật Linh kéo lại.
“Không cần, cậu đi tìm ông ấy cũng vô ích, không phải bản thân ông ấy muốn đuổi tôi đi.”
“Vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Không phải là vì đuổi việc mà lại nhất quyết muốn cô rời công, ty Lam Tịch thật sự không hiểu cha của mình định làm gì?
“Ông ấy đề nghị tôi đến công ty .JZ để học hỏi thêm, nói rằng ở đó tôi sẽ có cơ hội để học tập và phát triển tốt hơn. Nếu như tôi đi thì đây sẽ là một cuộc giao dịch vô cùng có lợi cho ông ấy”
Lê Nhật Linh cười khổ, cô cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu đối với bản thân cô. Thế nhưng cô đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, vì cái công ty này mà làm rất nhiều việc, nhưng ngay cả việc nói cô phải rời đi thì phải lập tức rời đi, không có sự lựa chọn.
Vậy cuối cùng là còn coi trọng cô nữa không?
“Công ty JZ? Đây có phải là công ty của Lâm Quân không?” Con ngươi của Lam Tịch tối sầm lại, anh đã hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện này.
Lâm Quân đúng là một con người lắm thủ đoạn, biết mình không thể chịu thua nên đã bắt đầu uy hiếp từ cha của Lam Tịch, biết rằng cha Lam Tịch sẽ vì tiền mà nhận lấy việc này.
“Đúng vậy!”
Vậy cô đã nói gì?” Lam Tịch nhìn Lê Nhật Linh, như thể hy vọng của anh bây giờ chỉ có duy nhất mình cô.
“Tôi đã từ chối nhưng anh ấy cho cha của cậu ba ngày. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ quá dễ dàng trong ba ngày này đâu.” Lê Nhật Linh thở dài, cô chỉ thích làm vài mẫu thiết kế ở công ty, cũng không có cái gì quá nổi bật hay tận tâm tận lực. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại được trở thành khách quý của công ty .JZ, được mời đến công ty để làm việc.