“Ngồi xuống đây, để anh nói chuyện với con trai anh!”
Hà Dĩ Phong cười tủm tỉm nhìn Lê Minh Nguyệt.
“Cái gì mà con trai? Nói không chừng nói là con gái đấy!”
Lê Minh Nguyệt nghe lời ngồi xuống, nhưng vẫn bất mãn bĩu môi.
“Con gái cũng tốt! Con gái cũng tốt mà!”
Hà Dĩ Phong ngồi xổm xuống, ghé vào bên bụng Lê Minh Nguyệt.
“Gạt người, vừa rồi ý anh là thích con trai không thích con gái!”
Lê Minh Nguyệt tiếp tục không hài lòng nhắc nhở.
“Ôi trời, không nên nói vậy, cục cưng nghe thấy sẽ không vui.”
Hà Dĩ Phong suyt một cái, rồi sờ lên bụng Lê Minh Nguyệt.
“Cục cưng, đừng nghe mẹ nói láo, cha không phải người như thế, sự là thích cả con trai cả con gái”
Hà Dĩ Phong giống như trẻ con, dùng lời nhỏ nhẹ an ủi sinh mệnh đang ngày một lớn dần trong bụng Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt bị chọc cười, cảm xúc vừa rồi tan thành mây khói.
“Ai dai”
Lê Minh Nguyệt lấy một tay ôm bụng, vẻ mặt khoa trương, dọa Hà Dĩ Phong sợ hãi nắm lấy tay của cô.
“Sao vậy?”
“Cục cưng đá em”
Lê Minh Nguyệt tinh nghịch le lưỡi nhìn Hà Dĩ Phong.
“Được lắm, Minh Nguyệt, em lại dám trêu đùa anh à! Nhìn xem anh trừng phạt em thế nào đây!”
Hà Dĩ Phong ôm lấy Lê Minh Nguyệt, vừa hôn vừa gặm.
“Này, Hà Dĩ Phong, anh không thể như vậy được, bây giờ em đang mang thai con của anh đấy, anh đừng có lộn xộn”“
Mặt Lê Minh Nguyệt đỏ lên, đây Hà Dĩ Phong ra.
“Anh chỉ hôn em thôi chứ có làm gì đâu, em nghĩ gì thế? Vợ, sao vậy? Nhớ anh không?”
Hà Dĩ Phong liếc mắt nhìn Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt lại võ nhẹ vào mắt anh.
“Xéo đi!”
“Đi chỗ nào? Trên giường nhé?”
Hà Dĩ Phong nói thế, sau đó liền thật sự ôm Lê Minh Nguyệt đi về phòng.
“Hà Dĩ Phong, cái tên cầm thú này, anh thả em xuống, em còn mang thai con của anh đấy!”
Lê Minh Nguyệt nằm trong lòng Hà Dĩ Phong hung hăng giãy dụa, nhưng chẳng những Hà Dĩ Phong không buông tay mà ngược lại hành động của cô còn khơi gợi lên dục vọng của anh.
“Ai nói mang thai thì không cùng phòng, chúng ta tiết chế là được, cũng có rất nhiều thời gian. Không thấy em, chồng em nhịn đến sắp hỏng rồi”
Sau đó Hà Dĩ Phong dùng gót chân đẩy một cái, cửa phòng bị khóa lại.
Trong phòng truyền đến âm thanh hỗn tạp của cả nam lẫn nữ.
“Ra đi, người đều đi rồi!”
Cetina đung đưa chén trà nói.
Lâm Quân lúc này mới đi ra, tự nhiên mà lười biếng ngồi đối diện Cetina.