“Anh biết, anh biết, có anh ở đây, sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa” Hà Dĩ Phong kiên nhẫn an ủi cô gái trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Lê Minh Nguyệt mới ổn định lại cảm xúc.
Một ngày không gặp như cách ba năm, Lê Minh Nguyệt đúng là đã đợi anh rất lâu, huống chỉ trong thời gian mang thai, cảm xúc còn cực kỳ nhạy cảm.
“Sau này anh có thể đừng rời khỏi em quá lâu được không?”
Cảm xúc vất vả lắm mới có thể ổn định lại, Lê Minh Nguyệt lại nhỏ giọng nói.
Rõ ràng lúc ở chung thì có đủ điều chán ghét Hà Dĩ Phong, bây giờ lại đột nhiên bỏ không được.
“Được rồi, nghe lời cô vợ trẻ, về sau sẽ không tiếp tục rời khỏi em lâu như vậy nữa.”
“Còn phải bảo vệ em”
Lê Minh Nguyệt ấn vào đầu mũi của Hà Dĩ Phong, nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mặt.
“Được, nhất định sẽ bảo vệ em”
Hà Dĩ Phong cũng đau lòng dùng tay lau đi nước mắt của Lê Minh Nguyệt, trong con ngươi đều là cưng chiều.
“Còn phải bảo vệ con của chúng ta”
Lê Minh Nguyệt chu môi, nghĩ đến nếu không phải nhờ Lâm Ảnh thì có khi ngay cả con, cô cũng không giữ nổi.
“Nhất định phải bảo vệ con, ngày nào anh cũng sẽ chăm sóc em”
Biết tâm trạng của Lê Minh Nguyệt đã ổn định lại, bây giờ bắt đầu giở tình trẻ con, Hà Dĩ Phong cũng phối hợp nhéo nhéo má cô.
“Hừi! Em đâu phải trẻ con!”
Lê Minh Nguyệt cười khúc khích, không khí cũng chuyển thành ấm áp ngọt ngào.
“Em không phải trẻ con, em là công chúa của anh!”
Hà Dĩ Phong lại ôm Lê Minh Nguyệt vào trong lòng lần nữa.
“Đó là cái gì?”
Hà Dĩ Phong nhìn quyển sách sau lưng Lê Minh Nguyệt.
“Cái gì cơ?”
Lê Minh Nguyệt cũng cũng thuận theo ánh mắt anh nhìn lại, vẻ mặt cũng dịu dàng đi nhiều.
“Cái này á, đều là truyện để đọc cho cục cưng nghe! Còn có cái này là CD, đều là nhạc dương cầm, cũng cho cục cưng nghe; còn có cái này là do ở nhà em rảnh rỗi nên chán quá, làm vài bộ quần áo cho cục cưng, còn cả bít tất! Anh xem có được không?”
Lê Minh Nguyệt giơ lên từng vật nhỏ cho Hà Dĩ Phong nhìn. Hà Dĩ Phong mơn trớn những vật nhỏ đó, trong lòng mềm nhũn, lệ nóng vòng quanh mắt.
“Ấy, anh sao thế?”
Lê Minh Nguyệt trông thấy Hà Dĩ Phong khóc thì lập tức bỏ đồ trong †ay xuống, tiến đến lo lắng cầm tay anh.
“Không có gì, chỉ là anh vui quá, vui quá mài”
Hà Dĩ Phong lại ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng, Lê Minh Nguyệt hoang mang dựa vào ngực anh.
“Minh Nguyệt, cả đời này, em và con của chúng ta chính là toàn bộ những gì anh có.”
“Được rồi, anh cũng thế. Anh sao vậy, em còn không buồn, sao anh lại trở nên thương cảm thế?”
Lê Minh Nguyệt cảm nhận được lực ôm của Hà Dĩ Phong, trong lòng an tâm không ít.
“Không có, chỉ là anh cảm thấy hạnh phúc quá!”
Nhớ ra trong bụng Lê Minh Nguyệt còn có đứa nhỏ, mình lại ôm cô chặt như vậy, thế là liền nới lỏng tay, hôn lên trán cô một cái.