Cetina nhấc ly trà nên, lắc lư một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó khoé môi bà cong lên.
“Mối làm ăn tìm tới tận nơi, sao tôi lại chê được, chỉ là giúp cậu đập thuyền nhà người ta, e là năm phần trăm vân chưa đủ, tôi muốn mười phần trăm! Tôi nghĩ chắc Tổng giám đốc Lâm sẽ không quan tâm chút tiền này đâu nhỉ!”
“Bà Cetina, bà làm thế có phải quá đáng rồi không, bây giờ trên thị trường, giá năm phần trăm e là chỉ có chúng tôi thôi, vậy mà bà còn đòi giá gấp đôi, đúng là ăn cướp ban ngày!”
Hà Dĩ Phong ở bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi, trợn mắt một cái, Cetina này đúng là đồ tham làm, không ngờ lại hám tài tới mức đấy, khiến anh ta tức giận không thôi.
“Ồ, anh bạn này nhận thấy thế sao, vậy còn Tổng giám đốc Lâm thì sao?”
Cetina nhìn Lâm Quân một cái, Lâm Quân không nói không rằng, nhìn trà trong cốc như đang suy nghĩ chuyện gì đó!
“Bà Cetina chỉ nhớ rằng chúng tôi đi đập thuyền nhà người ta, nhưng lại không nghĩ tới việc Lâm Quân tôi cũng là một người làm ăn, tôi đồng ý trả giá năm phần trăm là muốn bù vào việc ông ta nhanh chân hơn tôi, nhưng mười phần trăm thì tức là tôi đang làm một mối thua lỗ, đương nhiên tôi cũng có thể tìm nơi khác. Nhưng nhà họ Lâm chúng tôi làm ăn khắp nơi, tới lúc đó nếu bèo nước gặp nhau, mong là bà Cetina né xa ra chút”
Lời này của Lâm Quân khiến Hà Dĩ Phong bái phục trong lòng, quả nhiên toàn chơi chiến thuật tâm lí, uy hiếp ép buộc đều dùng hết, mà bà Cetina quả nhiên sắc mặt không đẹp đẽ gì.
Vốn tưởng Lâm Quân sẽ vì báo thù James mà không từ thủ đoạn, nhưng không ngờ bản thân đã đánh giá thấp anh.
“Tổng giám đốc Lâm nói đùa, ban nấy tôi chỉ đùa tôi, Tổng giám đốc Lâm đồng ý ra giá đó đã rất có thành ý rồi, Bắc Hải không có lí do từ chối, cũng mong sau này Tổng giám đốc Lâm chỉ bảo nhiều trên thương trường”
Lâm Quân đồng ý ra giá năm phần trăm để đối đầu với .James, thế lực công ty lại lớn, Cetina đương nhiên sợ anh làm gì không hay, vốn dĩ muốn nhân cơ hội đạt được nhiều lợi ích hơn nữa, nhưng không ngờ lại đánh giá thấp Lâm Quân, cũng coi như tự vả vào mặt mình.
“Vậy thì tốt, nếu đã thế thì không cần tốn thời gian nữa, chúng tôi sẽ qua đây kí hợp đồng với Bắc Hải vào ngày mai”
Lâm Quân cười, nhắc chén trà uống một ngụm.
“Ngày mai?”
“Sao thế? Không được sao?”
“Đương nhiên là không phải, nhưng phải muộn một chút, bởi vì tôi đã hẹn gặp mặt ông .James vào ba giờ chiều mai, đã đồng ý rồi thì vẫn phải giữ lời, vẫn phải gặp mặt một lần!”
“Đã không làm ăn nữa thì cần gì mặt mũi, tìm bừa một lí do từ chối là được: “Như thế cũng không phải không được, nhưng…”
Cetina hơi do dự, đương nhiên cũng hiểu ý của Lâm Ảnh, anh sợ đêm dài lắm mộng, để James thành công.
“Tập đoàn .James vừa trả nợ cho tập đoàn Lâm thị món nợ ba mươi triệu USD, bây giờ trong tay chẳng còn mấy đồng tiền, còn cố ý thu mua cổ phiếu của LX, cũng gọi là tiếng xấu đồn xa, bà chắc chắn muốn bước vào vũng nước bẩn này sao?”
Thấy Cetina do dự, Hà Dĩ Phong tưởng bà ta vẫn định hợp tác với James, liền cười nói.