Nói tới nỗi đau, giọng của Lê Vân Hàng hơi nghẹn lại, rõ ràng là người tuổi đã cao nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mắt, đây là nỗi tiếc lớn nhất đời này của ông.
“Cha!”
Hạ Linh sợ ông đau buồn quá mức, hại sức khỏe, cô đã coi Lê Vân Hàng là cha ruột từ lâu, mà Lê Vân Hàng đồng ý với Hà Dĩ Phong nhận lại thứ thuộc về mình, một phần là theo lẽ thường tình, một phần là vì cô!
Sao Hạ Linh lại không hiểu những chuyện này chứ?
“Bác Lê, bác yên tâm, chuyện này lúc trước Lâm Quân từng dặn dò tôi, tôi đã cho người điều tra rồi, một khi có tin tức, tôi sẽ báo cho bác ngay”
“Được, đúng là phiền cậu quá, Lâm Quân đâu?
Lâm Quân rất để tâm tới chuyện của ông, Lê Vân Hàng vui mừng gật đầu.
“Cậu ấy uống say, chuyện của Nhật Linh quả thực đả kích quá lớn tới cậu ấy”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân say khướt trên giường, thờ dài một hơi, nói với giọng hơi buồn bã.
“Tôi có thể hiểu, chắc chắn trước giờ Nhật Linh vẫn luôn là rào cản trong lòng Lâm Quân nhỉ?”
Lê Vân Hàng cười khổ, thờ dài, lại cảm thấy thật nặng nề, cố ý tách chủ đề nói chuyện ra: “Chuyện của tôi, phiền các cậu rồi”
“Chuyện nên làm mà, không gọi là phiền”
Ngắt điện thoại xong, Hà Dĩ Phong lắc đầu, hai người Lâm Quân đã chịu vất vả nhiều, anh giúp Lâm Quân đắp chăn, từ tốn đi ra khỏi phòng.
lại thứ thuộc về mình, một phần là theo lẽ thường tình, một phần là vì cô!
Sao Hạ Linh lại không hiểu những chuyện này chứ?
“Bác Lê, bác yên tâm, chuyện này lúc trước Lâm Quân từng dặn dò tôi, tôi đã cho người điều tra rồi, một khi có tin tức, tôi sẽ báo cho bác ngay”
“Được, đúng là phiền cậu quá, Lâm Quân đâu?”
Lâm Quân rất để tâm tới chuyện của ông, Lê Vân Hàng vui mừng gật đầu.
“Cậu ấy uống say, chuyện của Nhật Linh quả thực đả kích quá lớn tới cậu ấy”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân say khướt trên giường, thờ dài một hơi, nói với giọng hơi buồn bã.
“Tôi có thể hiểu, chắc chắn trước giờ Nhật Linh vẫn luôn là rào cản trong lòng Lâm Quân nhỉ?”
Lê Vân Hàng cười khổ, thờ dài, lại cảm thấy thật nặng nề, cố ý tách chủ đề nói chuyện ra: “Chuyện của tôi, phiền các cậu rồi”
“Chuyện nên làm mà, không gọi là phiền.”
Ngắt điện thoại xong, Hà Dĩ Phong lắc đầu, hai người Lâm Quân đã chịu vất vả nhiều, anh giúp Lâm Quân đắp chăn, từ tốn đi ra khỏi phòng.
Mấy ngày rồi không liên lạc hay gặp In, không biết bây giờ cô ấy thế nào.
Lúc này, nhà họ Lâm đã bị mấy đứa trẻ con làm loạn hết lên.
“Hạ Ly! Mau đến đây ăn cơm nào!”
Hoàng Ánh vẫy tay, Hạ Ly đang ngồi trên đất, chu môi không động đậy gì.
“Sao thế?”
Ông Lâm nhìn Lâm Chí Linh và Hòa Phong cũng đang uể oải.
“Con nhớ cha, còn cả mami nữa”
Hòa Phong nắm góc áo, mím môi nói.
“Đúng, lâu lắm mẹ không về rồi, lần trước cha về, mẹ cũng không về, rốt cuộc là đi đâu rồi, điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, có phải không cần bọn con nữa không”