Lê Vân Hàng gật đầu, để cây bút lông trong tay xuống, đặt tay trên bàn không biết đang suy nghĩ gì mà ngẩn người ra.
Thực ra mới sáng sớm ông đã biết tin này rồi, nên mới ngồi viết thư pháp để làm dịu sự buồn bực của mình, tuy răng ông đã từ bỏ những thứ này, nhưng khi nhìn dòng chữ trên tờ báo vẫn thấy hơi khó chịu, buồn bã.
“Cha, cha không sao thật chứ?”
Hạ Linh vội đi lên đỡ Lê Vân Hàng, sợ ông bực bội mà phát bệnh tim.
“Cha không sao, cha giống người yếu ớt thế sao? Cha đã tính toán từ trước, sao phải nghĩ nhiêu thế làm gì?”
Lê Vân Hàng xua tay ra hiệu Hạ Linh đừng đỡ mình, lại thở dài một hơi nhìn Hạ Linh.
“Cha chỉ là thấy có lỗi với con thôi, vả lại bây giờ con vẫn chưa tìm được một chốn về thật tốt, cha từng này tuổi rồi, rồi cũng sẽ phải đi, con thì khác!”
“Ài, cha nói gì đây? Con nói rồi, con không sợ khổ, không sợ nghèo, chỉ cần cha ở bên cạnh con thì con không sợ gì hết, vả lại trong mắt con, cha còn trẻ lắm, con dùng số tiền cha cho con mấy năm nay để mở một tiệm quần áo, sau này con sẽ nuôi cha”
Hạ Linh cười hi hi nói, cô không sợ cha mình nói ra nỗi khổ, chỉ sợ ông không nói.
“Ừm”
Lê Vân Hàng gật đầu, thấy hơi cảm động.
“Cha, điện thoại!”
Hạ Linh nhìn chiếc điện thoại đang rung trên bàn, chỉ tay nhắc.
“Alo, bác Lê, tôi là Hà Dĩ Phong”
“Ồ, Dĩ Phong hả, đợi chút, đừng nói, để tôi đoán đã, giờ này gọi cho tôi, đúng rồi, hôm nay LX tuyên bố phá sản, tôi nghĩ chắc là lão già James đó đã chuyển dời hết tiền của LX rồi, có phải hai cậu đã ép ông ta được rồi không?”
Lê Vân Hàng cong miệng cười, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, đây là kết quả mà ông dùng LX để đổi lấy, đời này của ông chưa làm gì được cho con gái là Lê Nhật Linh, thậm chí còn liên luy tới cô, về tình về lí, ông đều nên lựa chọn như thế.
“Đúng đó, bác Lê, bác giỏi thật đó, tôi gọi để báo cho bác tin tốt này”
“Ha ha ha”
Nhận được sự khen ngợi của con cháu, Lê Vân Hàng vui vẻ cười không ngớt.
“Vả lại, tôi với Lâm Quân đã bàn bạc rồi, đợi sau khi James sụp đổ hoàn toàn, sẽ trả thứ thuộc về bác cho bác, cho nên bác đừng lo quá”
“Chuyện này!”
Lê Vân Hàng nhìn Hạ Linh một cái, ông đã buông bỏ được những thứ này rồi, nhưng Hạ Linh thì cần tới chúng, ông cũng cần tính toán thay cô: “Thân già này của tôi cảm ơn các cậu trước”
“Ây da, cảm ơn cái gì, đều là người nhà cả, bác Lê có chuyện gì khó thì cứ nói, đến lúc đó tôi với Lâm Quân chắc chắn sẽ làm hết sức mình”
“Không có khó khăn gì, nhưng mà”
Lê Vân Hàng định nói lại thôi.
“Nhưng mà gì ạ?”
“Nhưng cậu cũng biết bây giờ không biết Nhật Linh còn sống hay.
chết, tôi không dám hi vọng quá nhiều, chỉ sợ khi thân già này xuống Âm Phu mà không biết ăn nói với Hạ Linh thế nào, nên nếu như Nhật Linh thật sự không về được, tôi cũng chỉ có một nguyện vọng, có thể tìm được em gái của Nhật Linh trước khi chết”