Cảnh sát tên Allen bày ra tư thế mời, đứng đắn đi bên cạnh .James.
“Chuyện gì thế này?”
Trên đường, nhân viên thấy ông chủ bị cảnh sát đưa đi thì đều chỉ trỏ, nhưng James vẫn mang dáng vẻ thản nhiên không lo sợ.
“Chat”
Tiếng con gái thánh thót vang lên, James bất giác ngẩng đầu.
“Trần Tẩm, sao con lại ở đây?”
“Chat”
Trần Tẩm nhìn hai cảnh sát, lao vào lòng James.
Trần Hi Tuấn đứng ở gần đó, nhìn cảnh tượng này, như người ngoài cuộc.
“Cha, cha định đi đâu thế này, sao lại có cả cảnh sát?”
Trần Tẩm đau lòng, tuy biết chuyện có thể xảy ra, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Không sao, cha không sao! Những cảnh sát này nói cha có liên quan tới án bắt cóc, bảo cha hợp tác! Vậy cha hợp tác thôi!”
James lau nước mắt cho Trần Tẩm, cười.
“Cha, chuyện liên quan tới Lâm Ảnh là cha làm thật sao?”
Trần Tẩm lau nước mắt nhìn James, nhíu mày hỏi.
“Trần Tẩm đừng làm loạn, về đi! Cha còn có việc!”
James không trả lời thẳng là phải hay không, nhưng đáp án rất rõ ràng, tuy đã biết thế này từ lâu, nhưng lòng Trần Tẩm vẫn lạnh đi, thả góc áo James ra.
Nhìn ông ta đứng cạnh cảnh sát.
“Vị này! Chắc là có quen, người mà tôi quen nhiều lắm, tôi cũng nhớ không rõ!”
James nhìn Lâm Ảnh một cái, bộ dạng không sợ gì cả, cười hi hi nói.
“Ông nói dối, ông bồi dưỡng tôi lâu thế, sao lại không quen tôi chứ?”
Thấy bộ dạng giả tạo của James, Lâm Ảnh tức giận.
“Ồ, Lâm gì í nhỉ, đúng rồi, cô Lâm Ảnh! Ăn thì ăn bừa được nhưng lời thì không nói bừa được đâu, tôi bồi dưỡng cô làm gì? Công ti của tôi kinh doanh lớn, có rất nhiều nhân tài kĩ thuật cao, đương nhiên, tôi cũng tài trợ cho không ít học sinh khó khăn, nhưng tôi không nuôi dưỡng một cái bình hoa đâu”