James nói thế, sự giảo hoạt trong mắt càng đậm hơn.
“Cách, cách gì cơ?”
Robert nghẹn giọng hỏi tiếp, bây giờ ông ta chỉ có cách tin James thôi.
“Chuyện này hả..”
James vẫn chưa nói xong, đột nhiên có một người vội vã xông vào.
phòng làm việc, hoang mang nhìn James, không kịp chào hỏi gì.
“Tổng giám đốc .James, nơi nhốt Lâm Ảnh đã bị phá, bây giờ cảnh sát đang vây ngoài cửa”
“Cái gì?” James đột ngột đứng dậy, đồng tử co lại, ông ta đã chọn nơi ẩn mật nhất để giam giữ Lâm Ảnh, thế mà vẫn bị phát hiện sao?
“Tổng giám đốc .James?” Robert phát hiện ra tình hình không ổn lắm, gọi.
“Chuyện của cậu đợi tôi về rồi nói” James lập tức không do dự mà tắt điện thoại, vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, khiến Robert bên kia càng hoảng.
“Alo, Tổng giám đốc .James! Alo!”
Bên kia truyền tới tiếng tút tút.
“Vâng, tôi lập tức làm ngay!” Peter đi từ từ ra khỏi phòng làm việc.
Mà bên Lâm Ảnh, cảnh sát đã ném đạn khói vào trong phòng qua cửa sổ, khiến những người nọ sợ hãi chạy ra ngoài, mấy người cảnh sát đứng ngoài cửa, lập tức khống chế mấy tên nọ.
Nhưng người trong đó vẫn trấn tĩnh, lập tức kẹp chặt Lâm Ảnh.
Lâm Quân từ từ đi vào cùng mấy cảnh sát.
“U… u..” Lâm Ảnh cố sức giãy giụa, trong miệng bị nhét vải, không nói được câu nào.
“Người đối diện hãy thả con tin ra! Các người đã cấu thành tội bắt cóc!” Cảnh sát nọ hét vào phía đối diện, nhưng nào có ai nghe.
“Các người tránh ra, để tôi rời khỏi đây, tôi sẽ thả cô ta ra!” Người đàn ông nọ hung dữ.
“Được thôi, anh đi lên phía trước, chúng tôi đảm bảo sẽ không uy hiếp gì tới anh!”
Người nọ thử đi mấy bước, vẫn chưa kịp vui mừng thì đã bị đã bị một tay bắn tỉa bắn vào tay chân, đau đớn quỳ xuống, Lâm Ảnh liền nhanh chóng tháo chạy tới bên cạnh Lâm Quân”
Lâm Quân vừa tháo dây thừng trên người cô ta và vải ở miệng cô ta ra, cô ra đã khóc oà lên.