Hà Dĩ Phong thề non hẹn biển giải thích, nhưng đầu bên kia điện thoại bỗng không trả lời, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.
“Có bắt được người không?”
Một lúc lâu sau, đầu bên kia điện thoại mới truyền tới giọng nói như âm hồn trong đêm của Lâm Quân.
“Không có” Hà Dĩ Phong lắc đầu, rồi lại đột nhiên nhớ tới gì đó: “Nhưng mà người kia rất kì lạ, tôi đuổi theo anh ta đến chỗ đậu xe, rõ ràng anh ta có thể lên xe chạy đi luôn, thế nhưng lại xoay người nói với tôi một câu”
“Anh ta nói gì?”
“Muốn có chứng cứ từ .James thì tốt nhất đừng ngăn cản ông ta rời địt”
“Ý của cậu là người bên cạnh .James có khả năng sẽ giúp chúng ta?”
Lâm Quân dừng một chút, đôi mắt trong bóng tối sâu không thấy đáy.
“Đúng! Hẳn là như thế!”
Cảm thấy được cảm xúc của Lâm Quân đang dịu xuống, Hà Dĩ Phong lại ném một quả cà chua bi vào mồm, vui vẻ nhai.
“Biết tên người đó không?”
“Không biết, lúc đó anh ta mặc quần áo bác sĩ, đeo khẩu trang và mũ, bịt khá kín, cũng không chủ động để lại tên”
“Tôi biết rồi, còn có một chuyện giao cho cậu đây, cha tôi mong có thể giúp ông nghe ngóng tung tích đứa con gái thất lạc năm đó. Gần đây cậu ở trong nước cũng để ý chút, tôi nghĩ, mặc dù không có ích gì, nhưng mà nhóm máu của Nhật Linh là RH âm tính, em gái của em ấy sợ cũng là nhóm máu đó, xem như ít nhất giúp chúng ta thu hẹp phạm vi tìm kiếm”
“Được chứ, tôi biết rồi”
“Còn nữa, chuyện của Nhật Linh tôi không hi vọng có lần sau, dù cho có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết” Lâm Quân xoa xoa chân mày, có chút sốt ruột.
“Tôi biết rồi, lão Đại, tôi sai rồi, được chưa”
Nhìn Lâm Quân nhắc tới vấn đề này đến cùng, Hà Dĩ Phong vậy mà lại cảm thấy có chút tội lỗi.
“Tắt đây!”
“Tôi sai à?”
Tút tút tút, điện thoại truyền đến tiếng kết thúc cuộc gọi, Hà Dĩ Phong nhìn màn điện thoại, nhẹ giọng thở dài.
Theo sau tiếng thở dài đó, thậm chí từ khi Jackson đang ở nước.
Phát bị bắt vào đồn cảnh sát, mọi người không dễ dàng gì mới thả lỏng thở ra được một hơi, cứ nghĩ tất cả đã kết thúc, nhưng không ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Lâm Quân dạo này trải qua quá nhiều chuyện, tính tình cũng bắt đầu gắt gỏng cả lên, đặc biệt là chuyện này, anh ta có thể hiểu cho, Lâm Quân quá tin tưởng anh ta, cũng tin tưởng Lê Minh Nguyệt, mới tự mình bay đến nước Mỹ tự thân mạo hiểm, lại không ngờ răng anh ta suýt nữa đã khiến cho Lê Nhật Linh xảy ra chuyện, nếu đổi thành bản thân mình, e rằng anh ta sẽ không bình tĩnh được như Lâm Quân.
“Anh sao thế? Ai làm anh tức giận thế này?”
Lê Minh Nguyệt bưng dĩa đồ ăn cuối cùng đi ra, đặt lên bàn, bởi vì hơi nóng, cô đưa hai tay lên sờ lỗ tai, trông dễ thương cực kì.
“Giận đâu mà giận, chỉ là có chút phiền muộn”
Hà Dĩ Phong đi tới ôm lấy eo Lê Minh Nguyệt, chán nản như đứa trẻ muốn được dỗ dành.
“Phiần muộn gì thế?”
Lê Minh Nguyệt xoay người nhéo má Hà Dĩ Phong, cười ấm áp.
“Không có gì, không có gì hết! Vợ anh hôm nay lại làm món gì ngon vậy!”