Lâm Quân lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong, nhàn nhạt nói.
“Nỗi sầu của tôi không chỉ mỗi hai ly rượu mà có thể bay hết được đâu”
Trần Hi Tuấn lắc đầu, cười đùa một chút sau đó cũng ngồi xuống.
“Chà, rượu này ngon đấy!”
Lê Vân Hàng uống một ngụm, thưởng thức hương nồng của rượu cứ quanh quẩn trong khoang miệng của mình. Trông ông ta giống như một đứa trẻ to xác mà mê rượu vậy, khiến cho Lâm Quân và Trần Hi Tuấn đều không nhịn được mà bật cười.
“Lâm Quân, thật ra là cha còn có chuyện muốn nhờ con giúp một chú Lê Vân Hàng dường như chợt nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn Lâm Quân.
“Chuyện gì vậy? Cha, cha cứ nói đi ạ”
“Chắc con cũng biết, ngoài Nhật Linh ra, cha vẫn còn một đứa con gái nữa!”
“Đúng rồi, Nhật Linh vẫn còn có một em gái nữa!” Lâm Quân cũng đã chợt hiểu ra vấn đề, hiểu được ý mà Lê Vân Hàng muốn nói.
“Ý của cha, là con có thể dùng người của mình ở Việt Nam giúp cha †ìm con bé được không. Thật ra cha biết Hạ Linh không phải là con ruột của mình, nhưng con bé cũng chiếm một phần trong trái tim cha.
Nhưng bây giờ LX đang rất cần cha, cha gần như không có thời gian để về nước mà tìm kiếm”
Lê Vân Hàng thở dài, nghĩ đến cô con gái đang còn bơ vơ ngoài kia, trong lòng tràn đầy áy náy. Cứ tưởng rằng chỉ cần tìm được Lê Nhật Linh là có thể đoàn viên cả gia đình, không nghĩ rằng Hạ Linh lại không phải con gái ruột của mình.
“Cha, cha cứ yên tâm, là người một nhà cả, đương nhiên con sẽ dốc hết sức để giúp cha tìm được cô ấy”
“Được rồi, có những lời này của con là cha yên tâm rồi. Nào uống rượu đi, uống rượu đi!”
Tuy rằng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng khi nghe Lâm Quân nói xong, Lê Vân Hàng vui mừng mà mỉm cười, nâng ly rượu cùng với bọn họ chạm ly.
Ban đêm yên tĩnh, sau khi Lê Vân Hàng và Trần Hi Tuấn ngà ngà say thì đều đã ngủ thiếp đi.
Lâm Quân vẫn giữ được tỉnh táo, đứng bên cửa sổ nhìn ánh đèn lúc mờ lúc rõ ở đằng xa.
“Alol”
“Alo, là cậu Lâm Quân ấy à, sao đột nhiên lại gọi cho tôi thế này, có phải có chuyện quan trọng xảy ra ở nước Mỹ, muốn chia hời với tôi rồi không?”
Lúc này Hà Dĩ Phong đang dựa vào sofa xem TV, lười biếng ném một quả cà chua bi lên trời rồi dùng miệng đón lấy.
“Chuyện quan trọng thì có đấy, nhưng lúc này chúng ta không nói cái đó Lê Nhật Linh xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng mình lại không biết, lúc này còn nghe được tiếng nói chuyện lười biếng của Hà Dĩ Phong, giọng điệu Lâm Quân không có bao nhiêu dễ chịu.
“Còn chuyện khác nữa à?.”
Hà Dĩ Phong quen biết Lâm Quân rất lâu rồi, còn có thể nghe ra được một hai, lại nhớ đến chuyện của Lê Nhật Linh, sợ là Lâm Quân biết mất rỉ “Ừ”
“Cậu là đang nói về chuyện của Nhật Linh?”
Hà Dĩ Phong thăm dò hỏi thử, đồng thời ngồi thẳng người dậy.
“Thì ra cậu cũng biết à, tôi dặn cậu chăm sóc em ấy, cậu chăm sóc.
kiểu đó đấy hả Mỗi lần gặp phải chuyện của Lê Nhật Linh, Lâm Quân cũng nghiêm túc không tưởng tượng nổi, bất kể là ai cũng đều có cảm giác mất hết tính người.
“Ôi trời, chuyện lần này tôi thừa nhận là vấn đề ở chỗ tôi, nhưng mà cậu cũng không phải không biết tính của Nhật Linh, em ấy lén đuổi vệ sĩ đi tôi thật sự không biết mà, không ngờ lại để người khác lợi dụng sơ hở, vốn chỉ là sợ cậu biết rồi lo lắng thôi, cơ mà tôi đã sắp xếp thêm vệ sĩ mới đi bảo vệ em ấy rồi, một tấc cũng không rời đâu, lần này cậu yên tâm”