“Ý Ý, trên thế giới này, ngoại trừ người thân nhất ra, vĩnh viễn đừng mềm lòng với người xa lạ, trái tim cô mềm lòng, sẽ khiến người khác làm xằng làm bậy, hiểu không?”
Cô nghe mà mờ mịt, nhìn vào đôi mắt đen thâm sâu của anh, nơi đó kỳ lạ không phải cô có thể hiểu.
“Cô không học được cách tàn nhẫn, tôi không miễn cưỡng cô, nhưng ít nhất phải có ý thức bảo vệ mình, người khác cầu xin cô hai câu cô liền mềm lòng, nếu lần này cô thuyết phục tôi thành công, sau đó giám đốc Tô còn có thể lấy phương pháp như vậy thương tổn cô, bởi vì cô không phải cho ông ta khiển trách, mà là phóng túng.”
Thực ra Ý Ý không hiểu những lời này, cô vốn nhìn đời chưa sâu, Nam Cảnh Thâm không muốn dạy cô một lần quá nhiều thứ, cô không cần học mạnh mẽ, có anh che chở là được.
“Trước khi cô tới tìm tôi, cô biết gia đình ông ta thật sự khó khăn như lời cô nói không?”
Cô ngơ ngẩn, chậm rãi lắc đầu: “Không biết…”
“Vậy cô tới cầu xin giúp ông ta, nói những lời này ở trước mặt tôi, có được không?”
Phân tích của anh có trật tự, cẩn thận thăm dò dần rõ ràng, vừa rồi Ý Ý không thể tỉnh táo lại, lúc này trái tim bình ổn lại, anh giống như có năng lực phân tích suy nghĩ của người khác, những lời nói ra, đúng lúc chọc phá sương mù trong đầu cô.
Ý Ý mơ màng nhìn anh, sau đó khẽ lắc đầu.
Dũng khí của cô nổi lên, dịch ra ngoài một chút lại gần anh, ngón tay khẽ kéo lấy góc áo sơ mi của anh, lay hai lần, “Bây giờ tôi thật sự biết sai rồi, không nên tới tìm anh quấy rối, Nam Tứ gia, anh đừng tức giận có được không?”
Giọng nói của cô tinh tế, giống như con mèo nhỏ làm nũng.
Nam Cảnh Thâm liếc cô một cái, đôi mắt dần dịu dàng hơn, hầu kết xoay động trên dưới, giọng nói ẩn chứa mê hoặc vang lên lần hai: “Như vậy mới ngoan, nhiều lúc cô phải có năng lực phân tích của bản thân, không phải lần nào tôi cũng phân tích tốt xấu cho cô được, hiểu không?”
“Ừm…” Cô khẽ đáp: “Tôi biết rồi.”
Người đàn ông hơi nhếch môi, ý cười không rõ lắm, sắc mặt dịu dàng hơn trước nhiều, cho nên lúc anh giơ tay véo má cô, Ý Ý không trốn.
“Như vậy mới ngoan.”
Sau khi véo xong, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Vào trong toilet rửa mặt đi, khóc giống như con mèo nhỏ bẩn thỉu.”
Cô sờ mặt theo bản năng, chỗ nước mắt chảy qua đã sớm khô lại, khi sờ vào thấy dinh dính, cô đáp lại anh, liền đi vào toilet, bị hình ảnh của mình trong gương dọa sợ, hốc mắt đỏ ửng, thái dương dính mấy sợi tóc, cô dùng đầu ngón tay kéo ra, khi tách sợi tóc ra thì có cảm giác dinh dính.
Đâu chỉ là con mèo nhỏ bẩn thỉu, giống kẻ điên mới đúng.
Vừa rồi cô dùng bộ dạng như vậy nói chuyện với anh sao.
Nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ý Ý ở bên trong rửa mặt không lâu lắm, chỗ của đàn ông, trên bồn rửa mặt ngoại trừ một số vật phẩm tắm rửa hàng ngày, thì không có thứ khác, không gian quá sạch sẽ, cô không dùng thứ gì, chỉ dùng nước rửa mặt, lúc lau mặt lại do dự, anh có hai cái khăn long, được treo ngay ngắn ở trên giá, cô không biết cái nào dùng rửa mặt, cái nào dùng để tắm rửa, nên không dùng cái nào, chỉ dùng khăn tay thô sơ lau qua rồi đi ra ngoài.