Nhưng không lên tiếng an ủi, mút máu trên đầu ngón tay cô, sau đó ấn điện thoại, bảo người đưa băng keo cá nhân vào.
Sau khi Nam Cảnh Thâm tránh ra, không quay trở về nữa, anh lấy hộp thuốc lá ra lấy một điếu, sau khi bật lửa hai lần mới đốt được, thực ra trong lòng anh không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Nhưng trên người Nam Cảnh Thâm có một loại khí chất kiêu ngạo người ngoài khó có thể tới gần, chỉ cần cho anh thời gian, anh có thể tỉnh táo lại rất nhanh, loại trầm ổn này là lộ ra từ trong tận xương cốt, ngoại trừ cúc áo bị kéo ra, khó có thể tìm thấy một chút dấu hiệu chật vật trên người anh, giống như vừa rồi quấn quýt kịch liệt như vậy, chỉ có Ý Ý còn rơi vào bên trong chưa ra được.
Có người gõ cửa, Nam Cảnh Thâm dập điếu thuốc, nhấc chân đi về phía cửa, nhận đồ từ trong tay Cố Diễn, không để người ta có cơ hội nhìn vào bên trong, cửa đã đóng lại rồi.
Khi Nam Cảnh Thâm ngồi xổm xuống trước mặt cô lần nữa, rõ ràng là cảm xúc đã bình tĩnh lại, anh tự mình dán băng keo cá nhân cho cô.
Ý Ý khịt mũi, vẫn còn đang nức nở, toàn thân sợ run còn chưa tan hết, lúc này yếu ớt như búp bê sứ khẽ đụng vào là vỡ.
“Cảm thấy ấm ức sao?”
Người đàn ông cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm ngón đầu ngón tay anh, ngón tay thon dài nâng đốt ngón tay của cô, đang đan băng keo cá nhân dán vào nhau.
Ý Ý cắn môi, truyền từ trong khoang mũi ra một tiếng: “Ừm…”
“Ấm ức chỗ nào, nói một chút xem.”
Cô vẫn cắn môi, trước mắt là một tầng hơi nước nhìn anh, bộ dạng ấm ức như đứa bé.
Nam Cảnh Thâm không vội vàng thúc giục, im lặng đợi cô mở miệng.
Vừa rồi đều có thời gian bình tĩnh lại, nhưng Ý Ý không có biện pháp điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, đến bây giờ mắt cô vẫn đỏ rực, tuy gương mặt đỏ, nhưng đỏ rất kỳ lạ, gần nhân trung thì trắng bệch.
Đôi mắt cô mờ mít, liếc mắt nhìn anh một cái rồi dời đi rất nhanh, phòng bị và cảnh giác ở trong mắt không lơi lỏng chút nào, trái lại càng ngày càng sâu.
Mơ hồ hàm chứa phẫn nộ.
“Anh bá đạo, dã man không hiểu chuyện, có một số chuyện có thể nói rõ ràng, nhưng anh cứ muốn… cứ muốn…”
Cưỡng ép.
Người đàn ông giật mình, gương mặt lạnh lùng không tự giác được mềm mại hơn, trái tim đập trong lồng ngực bị cô lôi kéo, nghe thấy giọng điệu lên án và bi thương của cô, không hiểu sao anh lại thấy rất đau.
“Còn gì không?” Anh trầm thấp nói, mang theo dụ dỗ ngay cả mình cũng không cảm nhận ra.
“Hôm nay tôi vừa đến công ty, giám đốc Tô liền đến cầu xin tôi, tôi biết không nên cầu xin thay ông ta, nhưng ông ta rất đáng thương, người già và trẻ con trong nhà đều phải dựa vào mình ông ta, vợ còn mắc bệnh…”
“Cho nên cô mềm lòng sao?” Giọng nói của Nam Cảnh Thâm trầm ổn không có bất luận dao động gì.
Ý Ý liếc anh một cái, giơ tay lên lau nước mắt một cái, gương mặt lập tức bị nước mắt làm thành con mèo nhỏ, “Vốn không định quản, nhưng tôi cảm thấy ông ta rất đáng thương.”
“Mềm lòng à?”
Anh giống như vốn không cần lời giải thích của cô, chỉ lặp lại câu hỏi lần nữa.
Đôi mắt màu hổ phách của Ý Ý lóe lên hoảng hốt, bởi vì nhiễm nước mắt mà hơi nặng trĩu, nhưng càng chọc người ta yêu mến.
Cô không biết Nam Cảnh Thâm hỏi như vậy là có ý gì, cô do dự một lát, gật đầu.
Nam Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn cô, gương mặt góc cạnh rõ ràng không có biểu cảm, càng phát ra vẻ bí hiểm.
Anh nhìn cô như vậy khoảng một phút, mới đứng dậy, ngồi bên cạnh cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm dưới của cô, để cô quay sang đối mặt với anh, sau đó anh nhẹ nhàng, rất dịu dàng lau nước mắt… Trên mặt cô.