Cô mím môi, giọng nói mềm nhũn đáng thương, lã chã chực khóc: “Nam Tứ gia, anh là người tốt, tối nay anh cứu tôi, tôi vô cùng cảm kích, tôi không lấy ra được 8000 vạn, nhưng mà bồi thường, bồi thường thịt, tôi cũng không thể làm được, thực xin lỗi… Ngoại trừ những chuyện này ra, anh muốn tôi làm gì, chỉ cần tôi có thể làm được đều được cả, làm trâu làm ngựa báo đáp anh.”
Ý Ý nâng mắt, ánh mắt đảo qua anh, sau đó thẳng cổ, quyết tâm nói: “Trừ chuyện đó ra, bất luận là chuyện khó xử gì tôi đều không làm được, tôi nợ ân tình của anh, nhưng ngủ với tôi anh cũng không có lời, một đêm của tôi đâu quý đến tận 8000 vạn.”
Khóe miệng hơi nhếch lên của người đàn ông dần cứng đờ, mặt đầy vạch đen, thật sự không thể nghe nổi những lời cô nói, rất muốn kéo cô lại che kín cái miệng nhỏ của cô.
Anh vốn có ý muốn trêu đùa, trong chớp mắt không còn, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Làm trâu làm ngựa đúng không?”
Hô hấp của Ý Ý vững vàng, không dám lập tức nói tiếp, bất tri bất giác, vậy mà không cẩn thận đào lỗ cổ họng mình, im lặng một lúc lâu, mới gian nan gật đầu, chỉ có môi dưới bị răng nanh cắn mất đi huyết sắc.
Nam Cảnh Thâm không nói hai lời, lấy một chiếc bút máy từ trong túi ra, kéo tay cô qua, Ý Ý muốn trốn theo bản năng, anh lập tức dùng cán bút đánh vào lòng bàn tay cô một cái.
Ý Ý bị đau, không hiểu sao lại ấm ức, nhưng không dám cử động.
Anh nhanh chóng viết địa chỉ vào lòng bàn tay cô, “Đây là chỗ tôi ở, nghĩ xong bồi thường 8000 vạn này thế nào, thì tới tìm tôi.”
Lông mày cô run lên.
Cô hạ tầm mắt xuống, nhìn về phía lòng bàn tay mình: 1501, Đơn nguyên ba tòa B Quốc tế Tân Giang.
Lòng bàn tay cô nóng lên, một bút quẹt giữa, giống như còn giữ xúc cảm nhọn hoắt của bút máy, cùng với lúc anh viết chữ tay đụng vào lòng bàn tay cô, lưu lại nhiệt độ cơ thể, lúc này cảm thấy tay như bị thiêu đốt.
Cô mở tay ra rất lâu, không dám khép lại, cũng không dám nhớ địa chỉ kia.
Đây là một loại mờ mịt… muốn tình một đêm sao?
“Lên xe.”
Lúc cô đang ngây ngốc, Nam Cảnh Thâm dùng mu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt bị gió thổi lạnh của cô, “Còn muốn bày ra bộ dạng bị đe dọa này bao lâu nữa.”
Cô ngẩn ra, lấy lại tinh thần, hai tay lập tức ôm mặt.
Cô lập tức cảm thấy ngay cả không khí cũng khô nóng.
Gương mặt to cỡ bàn tay, bị một đôi tay che lại, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời, thuần khiết giống như hổ phách, sắc mặt Nam Cảnh Thâm nhu hòa hơn một chút, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra chút cười khẽ, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to chế trụ cái gáy cô, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc, nhẹ nhàng xoa, bỗng nhiên dùng lực kéo cô vào trong ngực, cằm dưới nâng lên đặt lên đầu cô, trong đôi mắt đen nhìn về phía trước càng tích tụ ra nhiều vết tích cười.
Ý Ý không biết hành động đột ngột này của anh là có ý gì, lỗ tai dán vào ngực anh, thấy tốc độ nhịp tim của anh bình thường, lại liên tưởng đến mình, cô cảm thấy không công bằng.
“Tứ gia đáng sợ như vậy sao?”
Cô mờ mịt mở to mắt, nhìn bờ vai anh, khẽ “ừm” một tiếng rất nhẹ.
Sau khi ừm xong, lại cảm thấy mình phạm phải lỗi rất lớn, nên vội vàng câm miệng lại.
Nam Cảnh Thâm sớm đã cười đến mức không thể kìm nén, nhưng không để cô nghe thấy một chút âm thanh, anh ôm cô xoay người một cái, mở cửa xe ôm cô ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái.
“Cạch” một tiếng, đai an toàn được cài vào, ở trong xe nên càng vang lên rõ ràng.